Chương 43: Anh nói lại lần nữa xem.

Editor: Gianghi.

Beta: Gianghi.

WordPress: https://banhbingo.wordpress.com/

Wattpad: https://www.wattpad.com/user/GiaNghi280

________

“A Hoài…”

Lâm Tri Dịch đã hoàn toàn mất hết sự tỉnh táo, cố hết sức chui vào trong chăn, sau đó liên tục gọi tên Chu Hoài Sinh.

Chu Hoài Sinh đi tới ôm cậu vào lòng, an ủi: “Anh đây, Tri Dịch, anh đây.”

“Sao anh đến trễ vậy?” Lâm Tri Dịch khóc lóc ôm chặt eo Chu Hoài Sinh, toàn thân quấn lên người Chu Hoài Sinh, “A Hoài, em khó chịu quá.”

Chu Hoài Sinh nhìn dáng vẻ của Lâm Tri Dịch, chỉ cảm thấy ngực đau đớn, đau lòng đến mức không thể chịu nổi.

Có thể là bị pheromone alpha của Thịnh Gia Huy ảnh hưởng, sau khi chuyện kết thúc Lâm Tri Dịch vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, cơ thể vẫn còn nóng, hơi thở vẫn gấp gáp. Chu Hoài Sinh giúp cậu mặc quần áo cẩn thận để tránh bị cảm lạnh, nhưng tình trạng của Lâm Tri Dịch vẫn rất tệ, Chu Hoài Sinh chỉ còn cách mở lọ thuốc ức chế mà Thịnh Gia Huy đưa cho anh. Mùi vừa lan ra, Lâm Tri Dịch lập tức tiến đến gần, nhưng sau khi nhìn kỹ lại, cậu lại chui vào chăn, kiên quyết nói: “Em không uống.”

“Tại sao?”

Lâm Tri Dịch lắc đầu, “Không uống.”

Cảm giác bất lực như thủy triều tràn đến, ánh mắt và lời dặn dò của Thịnh Gia Huy liên tục tái diễn trong đầu Chu Hoài Sinh, sự kiên nhẫn của anh đã cạn kiệt, nhưng Lâm Tri Dịch vẫn không chịu hợp tác.

Chu Hoài Sinh đành uống thuốc ức chế, sau đó dùng miệng đút cho Lâm Tri Dịch, hai tay Lâm Tri Dịch bị đè lại, ban đầu còn ngơ ngác, đến khi phản ứng lại thì đã muộn rồi, thuốc ức chế đã vào miệng cậu, hiệu quả an ủi nhanh chóng truyền đến toàn thân.

Cảm giác ngứa ngáy khó chịu dần giảm đi.

Mặc dù không bằng thuốc ức chế riêng của Lâm Tri Dịch, nhưng vẫn tốt hơn rất nhiều so với thuốc ức chế thông thường.

Tay của Lâm Tri Dịch bị Chu Hoài Sinh ấn xuống gối, dù giãy giụa cũng không có ích gì, gọi “A Hoài” cũng vô ích, Chu Hoài Sinh quyết tâm bắt cậu uống thuốc ức chế, từ động tác đến ánh mắt đều truyền đạt một sự cương quyết xa lạ. Môi áp sát nhau, nhưng không được tính là hôn, không có chút ấm áp nào, ánh mắt của Lâm Tri Dịch từ kinh ngạc chuyển sang giận dữ. Sau khi đút xong, Chu Hoài Sinh vừa đứng dậy, cậu đã đẩy mạnh Chu Hoài Sinh ra, lạnh lùng chất vấn: “Tại sao anh lại làm như vậy?”

Không đợi Chu Hoài Sinh trả lời, Lâm Tri Dịch đã chạy vào nhà vệ sinh cố gắng nôn hết thuốc ức chế ra, nhưng vì buổi tối cậu ăn quá ít, dạ dày trống rỗng, dù cố dùng tay móc họng cũng không nôn được, ngay cả nước chua cũng không ra.

Lâm Tri Dịch thất thần nhìn mình trong gương, ánh đèn mờ ảo của nhà trọ khiến khuôn mặt tái nhợt của cậu càng thêm vô hồn.

Mọi thứ đổ sông đổ biển.

Lại phải chịu đựng thêm một tuần.

Lâm Tri Dịch mở vòi nước, vỗ nước lạnh lên mặt, cố gắng giữ bình tĩnh, cậu đột nhiên cảm thấy mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần. Công việc của Đỉnh Thắng vừa mới xong, đánh dấu giả lại bị buộc phải hoãn lại một tuần, Lâm Tri Dịch buồn bã nghĩ: từ khi tái hợp với Chu Hoài Sinh, cuộc sống của cậu như chia ra hai nửa, một nửa hạnh phúc viên mãn, một nửa bận rộn mệt mỏi, dường như mỗi ngày cậu đều xoay vòng trong niềm vui ngắn ngủi và sự mệt mỏi kéo dài.

Thà không khôi phục trí nhớ, sống trong mơ hồ khi đó, lại đỡ lo.

Cậu yêu Chu Hoài Sinh, yêu Quyển Quyển, tình yêu này khiến cậu trưởng thành rất nhanh chóng, trở thành hình mẫu chững chạc mà mọi người đều khen ngợi, nhưng tình yêu này cũng khiến cậu trở nên thận trọng.

Cậu không thể tìm lại được sự trẻ con trong căn phòng trọ, bám lấy khóc lóc không cho Chu Hoài Sinh đi làm, cũng không thể tìm lại được sự bốc đồng khi quyết định bỏ thuốc để giữ Chu Hoài Sinh ở bên mình.

Bây giờ cậu thậm chí còn không dám nhắc đến công việc của mình với Chu Hoài Sinh.

Chu Hoài Sinh đang nỗ lực, từ một nhân viên giao hàng trở thành trưởng trạm, rồi bây giờ là người phụ trách khu vực, bước tiến của anh ấy ngày càng nhanh. Nhưng so với bản đồ kinh doanh của Tập đoàn Đỉnh Thắng, nỗ lực của anh ấy lại trở nên quá nhỏ bé.

Vấn đề giữa hai người không phải là khoảng cách, mà là sự không đồng nhất trong bước đi và thiếu đề tài chung.

Thịnh Gia Huy bảo cậu nói chuyện với Chu Hoài Sinh, nói gì đây? Nói về tỷ lệ ký hợp đồng trực tuyến của các dự án của Đỉnh Thắng giảm đột ngột, nói về cổ phiếu giảm mạnh, nói về những âm mưu trong các cuộc họp hội đồng quản trị, nói về sự trùng lặp kinh doanh của các công ty con dẫn đến việc sáp nhập… Nói những điều này thì có ích gì? Chu Hoài Sinh cũng không hiểu.

Nói ra chẳng phải chỉ làm tăng thêm áp lực cho anh ấy sao?

Lâm Tri Dịch chưa từng yêu ai, trong suốt hơn hai mươi năm qua, người ta đều nói cậu thiếu thốn tình cảm, không ai dạy cậu cách yêu một người.

Cậu và Chu Hoài Sinh đều rất vụng về trong tình yêu.

Rõ ràng là toàn tâm toàn ý vì đối phương, nhưng cuối cùng lại biến thành tổn thương.

Tiếng gõ cửa vang lên sau lưng, Chu Hoài Sinh hỏi cậu: “Tri Dịch, em ổn không? Để anh xem em thế nào.”

Lâm Tri Dịch lau mặt rồi bước ra ngoài, Chu Hoài Sinh đứng ở cửa với vẻ lo lắng, Lâm Tri Dịch đẩy anh ra, bước chân lảo đảo trở về giường, nằm quay lưng về phía Chu Hoài Sinh.

Chu Hoài Sinh ngồi bên giường, từ tốn nói: “Anh vừa tra cứu về phẫu thuật đánh dấu giả, anh không đồng ý để em làm, có thể em biết nhiều hơn anh, nhưng anh thấy không cần thiết, bất kỳ cuộc phẫu thuật nào cũng có rủi ro và tổn hại sức khỏe.”

“Em không cần sự đồng ý của anh.”

“Vậy tại sao chúng ta phải kết hôn?”

Lâm Tri Dịch cứng họng, nhưng vẫn cố chấp: “Em không bốc đồng, về phẫu thuật này, em đã tìm hiểu toàn diện rồi, lợi ích của nó vượt xa tác hại, chỉ là chưa được phổ biến ở trong nước thôi. Đỉnh Thắng đã hợp tác với công ty y tế đó, chẳng bao lâu nữa, phẫu thuật đánh dấu giả sẽ thịnh hành trong nước.”

“Tiền đề của phẫu thuật này là dành cho những alpha hoặc omega cấp thấp, dễ bị pheromone bên ngoài kích thích dẫn đến phát tình, nên mới có kỹ thuật đánh dấu giả để bảo vệ bản thân trong tình huống bắt buộc. Cấp bậc của em cao như vậy, không cần phải làm phẫu thuật.”

Anh nắm bắt vấn đề trọng tâm rất nhanh, Lâm Tri Dịch nhất thời không thể phản bác, cậu kéo chăn trùm lên người, giọng trầm trầm nói: “Cũng không phải là không thể đảo ngược, sau năm năm đánh dấu sẽ biến mất.”

“Năm năm sau thì sao? Lại làm phẫu thuật lần nữa?”

Lâm Tri Dịch im lặng.

“Tri Dịch, anh biết tâm ý của em, nhưng chuyện lớn thế này, em thực sự không nên giấu anh. Em luôn yêu cầu anh thành thật, nhưng em cũng có rất nhiều chuyện giữ kín không nói với anh. Khi anh tra mạng về đánh dấu giả, anh đã thấy tin tức về Đỉnh Thắng.”

Lâm Tri Dịch sững sờ, tay nắm chặt lấy chăn.

“Trong ảnh có rất nhiều phóng viên vây quanh dưới tòa nhà Đỉnh Thắng, nhưng anh đọc tin tức mới nhất, hình như nói rằng vấn đề đã được giải quyết,” Chu Hoài Sinh cúi đầu nhìn xuống đất, nói nhẹ nhàng: “Chuyện lớn như vậy, từ đầu đến cuối em cũng chẳng nói với anh một lời.”

“Em…”

“Anh biết em không muốn anh lo lắng, không nói chuyện này nữa, quay lại chuyện phẫu thuật đánh dấu giả đi. Tri Dịch, anh không đồng ý em làm phẫu thuật này, mong em cân nhắc lại.”

Lâm Tri Dịch kìm nước mắt nói: “Em nhất định phải làm.”

Chu Hoài Sinh từ từ nắm chặt tay, ngoài đau lòng vẫn là đau lòng. Anh biết nếu bây giờ anh dỗ dành Lâm Tri Dịch, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, qua đêm nay một cách êm ả, thì ba tháng sau Lâm Tri Dịch chắc chắn sẽ lén lút đi làm phẫu thuật. Lâm Tri Dịch bướng bỉnh như vậy đấy.

Chu Hoài Sinh cũng ngầm quyết định, sau một lúc lâu im lặng, anh trầm giọng nói: “Nếu em nhất quyết phải làm, thì kỳ phát tình ba tháng tới, anh sẽ không hợp tác với em.”

Lâm Tri Dịch không tin nổi nhìn anh.

Chu Hoài Sinh tránh ánh mắt của Lâm Tri Dịch, đứng dậy mặc áo khoác, rồi mang áo khoác của Lâm Tri Dịch đến bên giường, nói: “Về thôi, Quyển Quyển còn ở nhà.”

“Chu Hoài Sinh, anh nói lại lần nữa xem.”

“Nếu em nhất quyết làm phẫu thuật đánh dấu giả, thì kỳ phát tình ba tháng tới, anh sẽ không hợp tác với em. Và dù cho phẫu thuật đánh dấu giả thành công, pheromone của em ít đến mức biến thành beta hoàn toàn, anh cũng sẽ không đồng ý sinh đứa thứ hai.”

Không ai hiểu Lâm Tri Dịch hơn Chu Hoài Sinh, ngay từ lúc Lâm Tri Dịch nằm trên giường do dự có nên làm phẫu thuật hay không, Chu Hoài Sinh đã đoán ra ý định của cậu.

Nước mắt rơi xuống chăn, Lâm Tri Dịch cứng đờ một lúc lâu, nhưng tiếng khóc của Quyển Quyển như vang lên bên tai, bé con ở nhà một mình quá nguy hiểm, cần phải về sớm.

Lâm Tri Dịch lặng lẽ mặc áo khoác rồi xuống giường, Chu Hoài Sinh mang khăn quàng của mình đến, định quàng cho cậu, nhưng Lâm Tri Dịch theo phản xạ lùi lại một bước, tay của Chu Hoài Sinh dừng lại giữa không trung.

Không khí căng thẳng, khiến người ta khó thở.

Lâm Tri Dịch nghĩ: có lẽ họ thực sự không hợp nhau, sống cùng nhau lâu, vấn đề sẽ lộ ra.

Cậu thất thần bước ra ngoài, Chu Hoài Sinh nhìn bóng lưng gầy guộc của cậu, tự trách mình.

Lâm Tri Dịch vừa mới ra mồ hôi, không thể ngồi xe điện, Chu Hoài Sinh đứng bên đường gọi một chiếc taxi. Lâm Tri Dịch ngồi vào xe, tựa vào cửa sổ, lặng lẽ nhìn con đường bên ngoài. Khi sắp đến biệt thự, Lâm Tri Dịch bỗng nhiên hỏi: “Em có làm sai không?”

Chu Hoài Sinh nắm lấy tay cậu, “Không, ý định ban đầu của em là tốt.”

Lâm Tri Dịch rút tay ra khỏi tay Chu Hoài Sinh, lạnh lùng nói: “Vậy có lẽ chúng ta không hợp nhau.”

Chu Hoài Sinh biết cậu đang giận, cũng không phản bác.

Đến trước cửa nhà, Lâm Tri Dịch dặn Chu Hoài Sinh: “Trước mặt Quyển Quyển hãy diễn một chút, đừng để con phát hiện.”

“Được.”

Quả nhiên vừa mở cửa, tiếng khóc của Quyển Quyển đã vang lên. Lâm Tri Dịch vội vàng thay giày rồi lên lầu, bế bé con đang bám vào giường nhỏ lên. Nước mắt làm ướt cổ áo ngủ nhỏ xíu của bé, Quyển Quyển vừa nấc vừa khóc nói: “Con tỉnh dậy, mà hai người, hai người đều hông ở đây…”

“Xin lỗi con yêu, ba nhỏ về rồi, ba nhỏ bây giờ ở đây ngủ với con, được không?”

Quyển Quyển hít hít mũi, tựa vào vai Lâm Tri Dịch, nói: “Ngủ ở giường lớn.”

Lâm Tri Dịch rút một tờ giấy, lau khô nước mắt trên mặt Quyển Quyển, dịu dàng nói: “Được, chúng ta ngủ ở giường lớn.”

Chu Hoài Sinh nấu cháo dưới lầu, anh mang một bát lên cho Lâm Tri Dịch, lúc đó Lâm Tri Dịch đang dỗ Quyển Quyển ngủ, không để ý đến anh.

“Ăn một chút đi.”

Lâm Tri Dịch thậm chí còn không ngẩng đầu lên.

Quyển Quyển xoay người, nằm trên người Lâm Tri Dịch, ngơ ngác nhìn Chu Hoài Sinh, “Hổng phải cha nói uống sữa xong buổi tối thì hổng được ăn gì nữa sao?”

“Ba nhỏ vẫn chưa ăn tối, con dỗ ba nhỏ ăn chút cháo được không?”

Quyển Quyển lập tức ngồi dậy, đưa tay nhỏ ra để lấy bát, Lâm Tri Dịch liếc Chu Hoài Sinh một cái, cảm thấy không hài lòng với việc anh dùng con làm lá chắn.

Vì bát cháo nóng và nặng, Chu Hoài Sinh chịu trách nhiệm cầm bát, Quyển Quyển cầm chiếc thìa nhỏ, cẩn thận đút cho Lâm Tri Dịch từng thìa một, không quên thổi cho nguội.

“Ba nhỏ, ngon hong?” Quyển Quyển hỏi.

“Ngon lắm.” Lâm Tri Dịch cảm thấy lòng mình mềm nhũn, cậu cầm lấy tay nhỏ của Quyển Quyển, cắn nhẹ một cái, cười nói: “Nhưng không ngon bằng Quyển Quyển.”

Quyển Quyển mang ‘trọng trách’ đút cháo cho ba nhỏ, không còn tâm trí để đùa giỡn, bé lại đưa thìa vào bát, múc một thìa đầy, miệng hô “aaaa”, bảo Lâm Tri Dịch mở miệng, thổi cho nguội rồi đút vào miệng cậu.

Cứ thế, cậu ăn hết nửa bát cháo, Lâm Tri Dịch ra hiệu cho Chu Hoài Sinh, Chu Hoài Sinh liền cầm bát đi.

Quyển Quyển nhào vào ngực Lâm Tri Dịch, hỏi: “Ba nhỏ, ba còn đói hông?”

“Hết đói rồi, cảm ơn Quyển Quyển.”

“Hổng có gì.” Quyển Quyển cuối cùng cũng yên tâm, rúc vào lòng Lâm Tri Dịch tiếp tục ngủ.

Đợi khi bé ngủ say, Lâm Tri Dịch tìm cơ hội nhẹ nhàng bước vào phòng tắm, người cậu còn dính mồ hôi, thật sự không thoải mái. Vừa đến cửa phòng tắm, cậu mới nhận ra đèn ở phòng khách chưa tắt, Chu Hoài Sinh đang ngồi trên ghế sofa, tivi bật nhưng âm thanh tắt, trên màn hình là bản tin tài chính về Đỉnh Thắng.

Hai chuyên gia ngồi đối diện nhau, đang thảo luận về cuộc khủng hoảng tài chính lần này của Đỉnh Thắng, Chu Hoài Sinh chăm chú theo dõi.

Lâm Tri Dịch nắm chặt lan can, cậu muốn xuống giải thích nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, cảm thấy bất lực vô cùng.

Cảm nhận được ánh mắt của Lâm Tri Dịch, Chu Hoài Sinh ngẩng đầu lên, hai người nhìn nhau từ xa, Lâm Tri Dịch thu ánh mắt trước, quay người vào phòng tắm.

Trong lúc tắm, kỳ phát tình của cậu lại bất chợt ập tới, nhớ đến lời của Chu Hoài Sinh, cậu xấu hổ không dám mở miệng, chỉ có thể nghĩ đến Chu Hoài Sinh mà tự giải quyết. Cuối cùng khi không thể chịu đựng nổi, cậu đành lấy thuốc ức chế từ ngăn tủ cạnh giường, thứ chất lỏng chua chát trượt qua cổ họng, Lâm Tri Dịch ngồi bệt xuống sàn, dựa vào giường, cười khổ hai tiếng.

Cậu ném chai thủy tinh nhỏ vào thùng rác, cởi áo choàng tắm, thay bộ đồ ngủ, quay lại giường ôm Quyển Quyển, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Chu Hoài Sinh ở ngoài phòng đến tận ba giờ sáng, đảm bảo rằng Lâm Tri Dịch không bị đến kỳ phát tình, anh mới yên tâm quay về phòng khách, chợp mắt khi trời đã gần sáng.

Bình luận về bài viết này