Chương 45: Cảm ơn vợ.

Editor: Gianghi.

Beta: Gianghi.

WordPress: https://banhbingo.wordpress.com/

Wattpad: https://www.wattpad.com/user/GiaNghi280

________

Trên người Chu Hoài Sinh có mùi hương nhè nhẹ của hoa oải hương, là mùi nước giặt mà Lâm Tri Dịch thường dùng, dường như có tác dụng làm dịu thần kinh. Lâm Tri Dịch trượt xuống nằm bên cạnh Chu Hoài Sinh, cánh tay ôm chặt eo anh, chân cũng quấn quanh chân Chu Hoài Sinh.

“A Hoài, xin lỗi anh.”

Chu Hoài Sinh xoa đầu Lâm Tri Dịch, “Không cần phải xin lỗi, anh hiểu mà.”

“Chuyện phẫu thuật đánh dấu giả, vốn dĩ em cũng không muốn giấu anh, nhưng em sợ có sự cố. Em muốn đợi sau khi phẫu thuật thành công rồi mới báo tin vui cho anh, em không muốn anh luôn phải lo lắng bên cạnh em.”

“Nếu có sự cố thì sao?”

Lâm Tri Dịch lúng túng vùi mặt vào ngực Chu Hoài Sinh, không dám trả lời. Chu Hoài Sinh đưa tay kéo cậu ra, nâng niu khuôn mặt cậu, bất lực nói: “Anh không giận vì em giấu anh, anh thật sự rất lo lắng.”

“Nhưng em không muốn có kỳ phát tình nữa, uống thuốc ức chế vẫn rất khó chịu. Nếu là lúc bình thường, anh hôn em một cái là em vui rồi, trên giường em cũng rất thỏa mãn. Nhưng trong kỳ phát tình thì không sao thỏa mãn được, không phải là do anh, em cũng không thể kiểm soát bản thân. A Hoài, em không muốn anh tự trách.”

“Nghe em nói thế này sao anh có thể tự trách được? Anh chỉ thấy đau lòng thôi.”

“Anh vẫn không đồng ý, đúng không?”

“Ừm, không đồng ý, cho dù có an toàn đến đâu, đó vẫn là một cuộc phẫu thuật, anh không muốn em mạo hiểm.”

“Vậy những kỳ phát tình sau này thì sao?”

“Anh sẽ luôn ở bên em, Tri Dịch, đừng sợ.”

Lâm Tri Dịch nhỏ giọng thì thầm: “Em chưa bao giờ chê anh, em yêu anh hơn bất cứ ai.”

“Anh biết mà.”

“Em chỉ không thể trở lại như trước nữa, em không thể như một đứa trẻ trước mặt anh, còn khi ra khỏi cửa lại trở thành tổng giám đốc của Đỉnh Thắng. Em không biết cái nào mới là con người thật của mình, em sợ rằng trong lòng anh luôn nhớ đến Cố Tri Dịch ngốc nghếch ở thôn Nhạn Mông.”

“Cho dù đâu mới là em thật, anh đều rất thích.”

“A Hoài, em còn một chuyện nữa giấu anh.”

Chu Hoài Sinh lau nước mắt trên mặt Lâm Tri Dịch, “Em nói đi.”

“Lâm Diễn Đức nói mẹ em bị tâm thần phân liệt, khi bị kích thích bà ấy sẽ như trở thành người khác. Em sợ căn bệnh này sẽ di truyền. Gần đây, trạng thái của em càng lúc càng không ổn, rất dễ sụp đổ, có thể là do áp lực quá lớn. Một bên lo công việc của Đỉnh Thắng, một bên đầy suy nghĩ về phẫu thuật đánh dấu giả. Em không muốn để anh biết, nhưng em quên rằng cảm xúc của em cũng sẽ ảnh hưởng đến anh, ảnh hưởng đến Quyển Quyển. Xin lỗi, A Hoài, lần nào cũng làm anh buồn.”

Chu Hoài Sinh cũng khá sốc, an ủi: “Không di truyền đâu, ngay cả khi di truyền thì cũng không sao. Anh không phải Lâm Diễn Đức, anh sẽ luôn ở bên yêu thương em, không để em chịu chút kích thích nào.”

Lâm Tri Dịch hít mũi, cố nén giọng khóc: “Hôm nay Thịnh Gia Huy nói với em rằng em quá độc đoán, luôn tự mình quyết định, còn anh thì phải chấp nhận một cách thụ động.”

“Em quyết định cũng rất tốt mà. Em luôn có chính kiến, quyết định của em không bao giờ chỉ vì bản thân. Anh hiểu mà. Tất nhiên, nếu sau này có thể bàn bạc với anh trước thì sẽ tốt hơn.”

“Ừm, em sẽ làm thế.” Lâm Tri Dịch ôm chặt Chu Hoài Sinh, “Sau này chuyện của Đỉnh Thắng em cũng sẽ nói với anh. Lần trước, dù không nói với anh, nhưng lúc bị đối đầu tứ phía, em đã giữ vững được vì nhìn vào ảnh của chúng ta. Em nghĩ, giải quyết xong rồi em sẽ được về nhà, sẽ được ôm A Hoài ngủ. Nghĩ vậy là không thấy mệt nữa.”

Chu Hoài Sinh dùng ngón tay vuốt tóc Lâm Tri Dịch, một lúc lâu sau anh bất ngờ lên tiếng: “Tri Dịch, anh có một chuyện muốn nói với em.”

Lâm Tri Dịch lau nước mắt lên áo ngủ của Chu Hoài Sinh, ngồi dậy, nhìn anh nghiêm túc, “Chuyện gì vậy?”

“Ông chủ Hoàng hôm nay bất ngờ nói rằng, nếu việc ở trạm chuyển phát nhanh có kết quả tốt, ông ấy có thể giới thiệu anh đi thử sức ở một công ty lớn. Lời này của ông ấy mở ra cho anh một hướng đi mà anh chưa từng nghĩ tới. Chủ tịch Lâm, anh có thể làm việc ở Đỉnh Thắng không?”

Lâm Tri Dịch kinh ngạc nhìn Chu Hoài Sinh, một lúc lâu không khép miệng lại được.

“Có được không?” Chu Hoài Sinh mỉm cười ngồi dậy, tiếp tục nói: “Về bằng cấp thì chắc không đạt tiêu chuẩn, nhưng anh rất chịu khó, học cũng nhanh, Chủ tịch Lâm có thể cho anh một cơ hội việc làm không?”

Lâm Tri Dịch lập tức lao vào lòng Chu Hoài Sinh, “Sao anh không nói sớm chứ, em đã sớm muốn đưa anh vào Đỉnh Thắng rồi, anh không biết em muốn anh làm việc dưới tầm mắt của em đến thế nào đâu, như vậy lúc nào em cũng có thể nhìn thấy anh.”

“Phải đợi cho mọi việc ở trạm chuyển phát nhanh ổn định đã.”

“Không sao đâu, anh muốn đến khi nào cũng được.”

Chu Hoài Sinh cười nhẹ: “Vậy là em đồng ý cho anh đi cửa sau rồi?”

Lâm Tri Dịch bĩu môi, không vui nói: “Chẳng phải lúc nào em cũng cho anh đi cửa sau à?”

Chu Hoài Sinh mất một lúc mới hiểu ra lời của Lâm Tri Dịch, anh cười xòa, xoa mông Lâm Tri Dịch, cười nói: “Quyển Quyển còn đang ngủ bên cạnh, không được nói bậy.”

“Em cứ nói đấy!” Lâm Tri Dịch ngồi trên đùi Chu Hoài Sinh, cúi xuống ghé sát tai anh, nhỏ giọng nói: “Sau khi anh đến Đỉnh Thắng, em sẽ thường xuyên gọi anh vào văn phòng, em muốn tự mình kiểm tra công việc của anh. Nếu báo cáo có lỗi chính tả, thiếu số trang hay những lỗi nhỏ khác, anh sẽ phải chịu phạt. Đầu tiên là cởi đồ, sau đó dùng cà vạt trói anh lại….”

Lâm Tri Dịch chưa kịp nói hết câu đã bị Chu Hoài Sinh bế thẳng vào phòng khách bên cạnh.

Lúc đang cao trào, Lâm Tri Dịch hỏi: “A Hoài, tình yêu của anh có bị hao mòn không? Có phải vì em nói sai hay làm sai mà tình yêu của anh dành cho em ngày càng ít đi không?”

Chu Hoài Sinh nắm tay Lâm Tri Dịch, hai chiếc nhẫn cưới chạm vào nhau, anh trả lời: “Ý nghĩa của đôi nhẫn này là tình yêu vĩnh cửu, không bao giờ kết thúc.”

Lâm Tri Dịch hôn lên môi Chu Hoài Sinh, “Gọi em là bà xã đi, nhanh lên.”

“Bà xã.”

Lâm Tri Dịch mới hài lòng.

Điều duy nhất không hoàn hảo là, khi hai người đang quấn quýt đến nửa đêm thì bị gián đoạn bởi tiếng khóc của Quyển Quyển. Họ phải vội vàng lau người, thay đồ ngủ, rồi quay lại giường, ôm lấy bé con đang ấm ức ở giữa giường, dỗ mãi mới chịu ngủ.

Lâm Tri Dịch cảm thấy không có bất kỳ lo lắng nào có thể so với đêm tuyệt vời này. Các “không phù hợp” bình thường đều không thể áp dụng cho Chu Hoài Sinh, bởi vì anh là người không có tâm tư, thế giới của anh rất nhỏ, chỉ đủ chứa Lâm Tri Dịch và Quyển Quyển, ngoài ra anh không muốn điều gì khác. Lâm Tri Dịch cũng quyết định từ bỏ những lo lắng vô nghĩa đó.

Cậu cúi đầu hôn nhẹ vào má của Quyển Quyển, tay của Chu Hoài Sinh vươn qua, ôm cả hai cục cưng của anh vào lòng.

Trong tuần tiếp theo, Lâm Tri Dịch phỏng vấn vài người giữ trẻ, cuối cùng cậu cũng chọn một người giữ trẻ với hơn mười năm kinh nghiệm, để bà ấy đến nhà chăm sóc và dạy dỗ Quyển Quyển. Lâm Tri Dịch cũng lắp đặt nhiều camera trong nhà, đảm bảo cậu có thể quan sát hành vi của người giữ trẻ một cách toàn diện ngay cả khi đang ở công ty.

Quyển Quyển tất nhiên là không muốn. Ngày đầu tiên, bé nước mắt ngắn nước mắt dài nhìn Lâm Tri Dịch và Chu Hoài Sinh đi làm. Đến tối khi hai người về, Quyển Quyển vẫn còn dỗi, không muốn nói chuyện. Nhưng chỉ trong vài ngày, bé đã bị người giữ trẻ dịu dàng chinh phục, năng nổ học hát nhạc thiếu nhi, chơi trò chơi, thậm chí học được một bài thơ cổ.

Chu Hoài Sinh vẫn sẽ chuẩn bị bữa trưa cân đối dinh dưỡng vào buổi sáng, đảm bảo rằng người giữ trẻ chỉ cần hâm nóng lại là có thể ăn. Sau đó, vào buổi tối, anh sẽ mua thức ăn về nhà sớm, nếu Lâm Tri Dịch không tiệc, cả nhà sẽ đi dạo, khu biệt thự nằm gần một hồ nước, cực kỳ đẹp khi đêm xuống

Quyển Quyển được Chu Hoài Sinh bế, chăm chú đếm những ngôi sao trên mặt hồ.

Công việc giao nhận hàng trong khuôn viên trường đang được triển khai rầm rộ. Mượn căn nhà trệt sẵn có của trường, dựng kệ và trang bị đầy đủ nhân viên, đầu tháng Tư, các điểm nhận hàng của vài trường học chính thức bắt đầu hoạt động. Hiệu quả còn tốt hơn dự đoán, Chu Hoài Sinh còn mở thêm dịch vụ giao hàng tận ký túc xá. Sinh viên có thể trả phí để nhân viên trạm giao nhận hàng giao các bưu kiện lớn đến tận ký túc xá. Chưa đến ba tháng, Chu Hoài Sinh và ông chủ Hoàng tính toán lại, phát hiện đã hoàn vốn.

Con trai ông chủ Hoàng năm nay tốt nghiệp, Chu Hoài Sinh nhận ra ông chủ Hoàng có ý định giao công việc giao nhận hàng trong khuôn viên trường này cho con trai. Biết rằng những lời tâm sự trước đây chứa đựng ý đồ riêng, ông chỉ muốn dụ dỗ Chu Hoài Sinh hoàn thành công việc giai đoạn đầu thật tốt, sau đó giao lại mọi thứ đã hoàn thiện cho con trai mình.

Chu Hoài Sinh không còn cảm giác áy náy, thuận nước đẩy thuyền đề cập đến chuyện vào làm ở Đỉnh Thắng.

Anh biết Lâm Tri Dịch có thể sắp xếp cho anh vào Đỉnh Thắng bất cứ lúc nào, dù sao cũng là nhờ quan hệ, mối quan hệ của ông chủ Hoàng ít nhất có thể giúp Lâm Tri Dịch tránh được ít lời ra tiếng vào.

Ông chủ Hoàng cười vỗ vai Chu Hoài Sinh: “Được, mai tôi sẽ mời anh em tôi ăn cơm, cậu cũng đến đi.”

Chu Hoài Sinh dù đã lăn lộn trong xã hội vài năm, nhưng chủ yếu là làm công việc nặng nhọc, ít tiếp xúc với sự đấu đá giữa người với người. Buổi tối, anh vừa đến nhà hàng do ông chủ Hoàng chỉ định, phó giám đốc bộ phận thị trường của Đỉnh Thắng, Dương Lâm, đã ngồi ở giữa bàn, lười biếng quan sát Chu Hoài Sinh một lượt, dường như không ngờ rằng Chu Hoài Sinh là một beta, nhưng thể hình lại gần như alpha.

Dương Lâm mở miệng nói ngay: “Bây giờ những người chỉ tốt nghiệp cấp ba không nhiều.”

Sắc mặt Chu Hoài Sinh khẽ thay đổi.

Ông chủ Hoàng cố gắng làm dịu tình hình, “Lão Dương, ông nói thế là không hay rồi. Tôi đây còn chưa học hết cấp ba, chẳng lẽ ngay cả quét dọn nhà vệ sinh ở Đỉnh Thắng cũng không đủ tiêu chuẩn à?”

“Ý tôi không phải thế, nhưng nhân viên cấp thấp nhất ở bộ phận marketing của chúng tôi cũng phải tốt nghiệp đại học,” Dương Lâm giơ tay ra, làm vẻ mặt bất đắc dĩ, “không dễ đâu.”

“Nếu dễ thì cần gì đến ông? Năm kia không phải ông cũng đã sắp xếp cho con trai của lão Vương vào rồi à?”

“Dù gì thì cậu ta cũng tốt nghiệp cao đẳng.”

“Ơ này ông…”

Dương Lâm gõ nhẹ vào mặt kính của bàn ăn, ông chủ Hoàng cười nói, “Ông yên tâm, nếu ông sắp xếp cho Tiểu Chu vào, sau này ông sẽ được không ít lợi đâu.”

Gần như là ép buộc.

Nếu Chu Hoài Sinh muốn vào Đỉnh Thắng, lại sợ người ta phát hiện ra mối quan hệ giữa anh và Lâm Tri Dịch, nên mới mượn quan hệ của ông Dương,

Nếu anh chỉ vì mấy lời vẽ vời của ông chủ Hoàng mà không biết mình là ai, bây giờ công việc đã giao cho con trai ông chủ Hoàng, bên này nếu không chịu đút tiền cho Dương Lâm, thì anh sẽ tay trắng, chẳng có gì cả.

Chu Hoài Sinh nhận ra rằng hai người này, từng lời từng câu, có lẽ là đang diễn kịch, trong tiền hoa hồng không thiếu phần của ông chủ Hoàng.

Có lẽ hai người này cũng không phải lần đầu làm chuyện này.

Chu Hoài Sinh từ đầu đến cuối không tỏ thái độ, khiến Dương Lâm có phần tức giận. Món ăn còn chưa lên đủ, ông ta đã đập bàn đứng dậy rời đi. Ông chủ Hoàng và Chu Hoài Sinh đi theo sau.

Chu Hoài Sinh là người thanh toán.

Vừa ra khỏi nhà hàng, một chiếc xe sang trọng dừng lại trước mặt họ, cửa sổ bên ghế lái hạ xuống, lộ ra gương mặt của Lâm Tri Dịch. Dương Lâm ngẩn người, cảm thấy quen quen, sau khi nhận ra, liền nhanh chóng tiến lên chào hỏi, “Chủ tịch Lâm, sao cậu lại ở đây? Tôi là Dương Lâm, ở bộ phận marketing.”

Lâm Tri Dịch không nhìn Dương Lâm, ánh mắt cậu lướt qua Dương Lâm, hướng về phía sau nhìn Chu Hoài Sinh, gọi một tiếng “A Hoài”.

Dương Lâm không hề nghĩ rằng người Lâm Tri Dịch gọi có liên quan gì đến Chu Hoài Sinh. Ông ta còn cố ý quay lại nhìn xem ai đứng sau lưng mình. Nhưng phía sau ông ta ngoài ông chủ Hoàng thì chỉ có Chu Hoài Sinh, đang nghi hoặc, ông ta thấy Chu Hoài Sinh bước xuống bậc thềm, từng bước tiến đến xe của Lâm Tri Dịch.

Ông ta tưởng rằng Chu Hoài Sinh cũng muốn tiến lên để lấy lòng, vừa định ngăn lại, thì mắt trân trối thấy Chu Hoài Sinh vòng qua phía bên kia xe, mở cửa ghế phụ rồi ngồi vào.

Lúc này, Lâm Tri Dịch mới ngẩng đầu nhìn Dương Lâm một cái, “Dương Lâm ở Bộ phận marketing phải không?”

Dương Lâm như bị sét đánh, “……Vâng.”

Lâm Tri Dịch mỉm cười, kéo kính lên, rồi xoay vô lăng rời khỏi nhà hàng. Khi xe đã đi vào ổn định, Chu Hoài Sinh đưa tay sờ eo Lâm Tri Dịch, vừa chạm vào đã bị Lâm Tri Dịch đẩy tay ra, cậu liếc nhìn Chu Hoài Sinh một cái, “Sao? Nhờ em thì mất mặt lắm à?”

“Không có.”

“Khi về em sẽ tra kỹ tên Dương Lâm này, ông ta xem Đỉnh Thắng là cái gì chứ?”

Chu Hoài Sinh dỗ dành: “Giận rồi à? Chẳng phải anh đã thành thật nói rõ tình hình trước khi đến ăn rồi sao?”

Lâm Tri Dịch vẫn đẩy tay Chu Hoài Sinh ra: “Ai thèm để ý đến anh.”

“Anh sợ em tìm người sắp xếp cho anh vào, lỡ ai đó nói gì thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến em.”

“Em giống ông ta lắm à? Yên tâm đi, anh cứ đi theo quy trình bình thường. Bộ phận công trình có một vị trí lưu trữ hồ sơ đang trống, trước giờ chưa tuyển dụng ra ngoài, nhưng em thấy vẫn cần người làm, không yêu cầu bằng cấp, anh cứ nộp hồ sơ rồi đi phỏng vấn bình thường, thể hiện tốt một chút, khả năng đậu rất cao. Nếu không qua thì em sẽ giúp anh sau.”

Lâm Tri Dịch nói một cách nhẹ nhàng, chắc hẳn đã suy nghĩ rất nhiều cách, cuối cùng mới tìm ra được một phương án vẹn toàn. Cậu luôn mạnh miệng nhưng lại rất mềm lòng, thực ra những gì cậu bỏ ra cũng không hề ít hơn Chu Hoài Sinh.

“Cảm ơn vợ.” Chu Hoài Sinh nói.

Lâm Tri Dịch giật mình, suýt nữa lái xe lệch hướng.

Cậu nghiêm mặt: “Anh, anh nói lại lần nữa xem.”

“Cảm ơn vợ.”

Nhân lúc đèn đỏ, Chu Hoài Sinh rướn tới hôn một cái lên môi Lâm Tri Dịch. Lâm Tri Dịch lập tức thẳng lưng, ho khan hai tiếng đầy ngượng ngùng, “Tên Dương Lâm đó đòi anh tiền đút lót à?”

“Ừm, nhưng anh không đồng ý.”

“Vậy em cũng muốn được đút lót.”

Chu Hoài Sinh cười, “Được, em muốn gì?”

Lâm Tri Dịch đáp ngắn gọn: “Phòng làm việc.”

Chu Hoài Sinh đã quen với những câu nói bất ngờ của Lâm Tri Dịch, anh cố nén cười: “Được.”

Mặc dù Quyển Quyển rất thích cô trông trẻ dịu dàng, nhưng bé vẫn rất giận vì Lâm Tri Dịch và Chu Hoài Sinh về nhà muộn như vậy. Khi cửa mở ra, bé không chạy tới, mà ôm chặt cái cốc hình gấu ngồi ở góc ghế sofa, giận dỗi uống sữa bột.

Lâm Tri Dịch đi tới bế cậu bé lên, Quyển Quyển quay mặt đi chỗ khác, vẫn còn giận: “Hứ!”

Lâm Tri Dịch lấy cái cốc hình gấu ra, bế bé lên đùi, “Quyển Quyển ngoan, tha lỗi cho ba nhỏ được không?”

“Hổng tha.”

“Vậy Quyển Quyển muốn thế nào mới tha lỗi cho ba nhỏ?”

Quyển Quyển từ từ quay đầu lại, như chú gấu koala ôm chặt lấy Lâm Tri Dịch, giọng vẫn còn giận dỗi: “Hổng tha lỗi cho ba đâu.”

“Vậy phải làm sao bây giờ? Ba nhỏ đã làm việc vất vả cả ngày, lái xe đến mỏi cả lưng chỉ để về kịp chơi với Quyển Quyển, thế mà Quyển Quyển lại nói vậy, ba nhỏ buồn lắm.”

Quyển Quyển lập tức chui ra khỏi lòng Lâm Tri Dịch, đưa tay nhỏ xíu xoa xoa lưng cho Lâm Tri Dịch.

Lâm Tri Dịch thấy tim mình tan chảy, ôm chặt lấy bé, hai người kề đầu nói chuyện với nhau rất lâu. Cuối cùng, Quyển Quyển hôn lên má Lâm Tri Dịch, nói: “Con yêu ba nhỏ nhất, ba nhỏ nhớ về sớm nha.”

Lâm Tri Dịch lập tức chẳng muốn đi làm nữa.

Chu Hoài Sinh vừa ngồi xuống, Lâm Tri Dịch và Quyển Quyển đồng loạt ngã vào lòng anh. Chu Hoài Sinh một tay ôm lấy cả hai ‘bé’ tóc xoăn, tay kia điều chỉnh kênh truyền hình, cứ để hai ‘bé’ vui đùa.

Bình luận về bài viết này