Chương 49: Sao lại không ghen chút nào?

Editor: Gianghi.

Beta: Gianghi.

WordPress: https://banhbingo.wordpress.com/

Wattpad: https://www.wattpad.com/user/GiaNghi280

________

Hai năm sau.

Quyển Quyển vừa tan học đã được bảo mẫu đón rồi đưa đến công ty Đỉnh Thắng. Khi này Lâm Tri Dịch đang họp, không có mặt ở văn phòng, Quyển Quyển đeo ba lô nhỏ, tự mình đi thang máy xuống tầng dưới, định đến phòng kỹ thuật tìm Chu Hoài Sinh.

Bé đã quen với Đỉnh Thắng, chị thư ký giúp bé bấm thang máy, còn cùng bé đến tầng bốn. Vừa lúc Tiểu Kim từ phòng quản lý đi ra, thấy Quyển Quyển liền chạy đến chào hỏi, ngồi xuống, nói, “Chào con Quyển Quyển, hôm nay con mặc đồ đáng yêu quá!”

Quyển Quyển rụt rè đáp, “Chào chú ạ.”

Cậu bé chạy lon ton đến văn phòng của Chu Hoài Sinh, vòng qua bàn làm việc, ôm chầm lấy anh, “Cha!”

Chu Hoài Sinh bị giật mình, mỉm cười đặt tài liệu xuống, bế bé lên đùi, giúp bé tháo balo, “Hôm nay tan học sớm thế?”

“Không sớm đâu ạ.” Quyển Quyển cầm chuột của Chu Hoài Sinh, bấm thử vài cái rồi ngẩng đầu lên, muốn anh chơi cùng mình.

Chu Hoài Sinh bóc một quả quýt, đưa cho Quyển Quyển, “Hôm nay trên lớp con học gì?”

“Học Pinyin ạ, dễ lắm luôn, cô Trần đã dạy con từ lâu rồi.”

“Quyển Quyển giỏi quá.”

Quyển Quyển ăn một miếng quýt, chua đến mức cả khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại. Bé đưa quýt vào miệng Chu Hoài Sinh, rất hiếu thảo nói: “Cha ăn đi.”

Chu Hoài Sinh không ngại chua, vừa ăn vừa hỏi Quyển Quyển: “Ba nhỏ đâu rồi?”

“Đang họp ạ.”

“À,” Chu Hoài Sinh bây giờ ngoài việc quản lý tài liệu của phòng lưu trữ, còn bắt đầu phụ trách một số dự án đấu thầu công trình, nên bận rộn hơn trước. Anh định đặt Quyển Quyển sang bên cạnh, “Quyển Quyển đi chơi một lát đi.”

Quyển Quyển lại ôm chặt Chu Hoài Sinh, dính vào người anh, nhỏ giọng nói: “Hổng muốn.”

Chu Hoài Sinh thấy lạ, “Sao thế?”

Quyển Quyển dùng giọng thì thầm, nói với Chu Hoài Sinh: “Cha đừng cãi nhau với ba nhỏ nữa, được hông?”

Chu Hoài Sinh ngạc nhiên, “Không có mà, cha với ba cãi nhau lúc nào đâu?”

Quyển Quyển bĩu môi, “Con thấy hết rồi, ba nhỏ không để ý đến cha.”

Chu Hoài Sinh cười hỏi: “Con thấy thế nào?”

“Đêm qua cha với ba xem TV mà hông nói chuyện, cũng hông ôm nhau. Sáng nay ba nhỏ chỉ ăn một lát bánh mì, ngay cả trứng chiên cũng hông ăn,” Quyển Quyển nghiêm túc trả lời.

Bé con nhạy cảm và tinh tế hơn họ tưởng. Chu Hoài Sinh xoa đầu Quyển Quyển, ôm bé vào lòng, “Cha với ba không cãi nhau đâu, Quyển Quyển yên tâm. Là cha làm sai khiến ba nhỏ giận. Tối nay cha sẽ xin lỗi, được không?”

Quyển Quyển suy nghĩ một lát, “Dạ, nhưng cha với ba được cãi nhau nữa nha.”

Bé đưa tay ra trước mặt Chu Hoài Sinh, “Móc ngoéo.”

“Ừm, móc ngoéo,” Chu Hoài Sinh ngoéo tay ngón út của Quyển Quyển.

Quyển Quyển từ nhảy xuống khỏi đùi Chu Hoài Sinh, chạy đến chỗ Tiểu Kim chơi. Trên bàn Tiểu Kim có nhiều mô hình hoạt hình, rất thu hút sự chú ý của Quyển Quyển. Tiểu Kim bế bé lên đùi, chỉ vào từng mô hình, giải thích cho Quyển Quyển.

Gần hết giờ làm, Chu Hoài Sinh dẫn Quyển Quyển lên tầng mười tám. Lâm Tri Dịch đang nói chuyện với giám đốc bộ phận tiếp thị, Chu Hoài Sinh và Quyển Quyển ngồi chờ trên chiếc ghế sofa nhỏ bên ngoài. Khi các nhân viên trẻ ra về, họ đều đến chào Quyển Quyển. Bây giờ bé không còn nhút nhát nữa, giống như một linh vật nhỏ, ngoan ngoãn vẫy tay chào mọi người.

Đợi đến khi tầng mười tám không còn ai, Quyển Quyển ngả vào lòng Chu Hoài Sinh, kể cho anh nghe những chuyện xảy ra ở lớp mẫu giáo.

Lại mười mấy phút trôi qua, cửa đột nhiên mở ra, giám đốc bộ phận tiếp thị bị mắng một trận, mặt mày ủ rũ bước ra. Ông gật đầu chào Chu Hoài Sinh rồi vội vã rời đi. Quyển Quyển chạy vào văn phòng, nhào vào lòng Lâm Tri Dịch, “Ba nhỏ, ba có đói không? Cha nói tối nay chúng ta đi ăn pizza.”

Lâm Tri Dịch nhìn về phía cửa, đợi Chu Hoài Sinh bước vào, cậu mới thu ánh mắt lại, mỉm cười với Quyển Quyển, “Được rồi.”

Cậu nắm tay Quyển Quyển bước ra khỏi văn phòng, không hề nhìn Chu Hoài Sinh. Chu Hoài Sinh cầm áo khoác và điện thoại của Lâm Tri Dịch, đóng cửa văn phòng rồi đuổi theo. Vừa vào thang máy, anh đã ôm lấy eo Lâm Tri Dịch, giữ cậu trong lòng, “Vẫn còn giận à?”

Trước mặt con, Lâm Tri Dịch không vùng vẫy.

“Anh biết anh sai rồi, Tri Dịch, hôm đó anh nói chuyện lớn tiếng, khiến em buồn. Tha lỗi cho anh được không?”

“Anh thực sự biết lỗi rồi?” Lâm Tri Dịch lạnh lùng liếc anh.

Chu Hoài Sinh ôm chặt hơn, “Thật mà.”

Quyển Quyển nhìn hai người với ánh mắt đầy hy vọng, Lâm Tri Dịch đoán ngay được suy nghĩ của bé. Cậu không muốn con buồn, nên miễn cưỡng gật đầu.

Quyển Quyển cảm thấy như mình vừa làm được một chuyện lớn, bé một tay nắm tay Lâm Tri Dịch, một tay nắm tay Chu Hoài Sinh, nhảy chân sáo ra xe.

Chu Hoài Sinh lái xe đến nhà hàng Tây mà Quyển Quyển thích nhất. Ăn xong, về nhà, Chu Hoài Sinh tắm cho Quyển Quyển, bé được quấn trong khăn tắm như một chàng tiên cá nhỏ. Lâm Tri Dịch bế bé, giúp bé mặc đồ ngủ.

Quyển Quyển lắc đầu để tóc khô bớt, rồi hỏi Lâm Tri Dịch: “Ba nhỏ, ngày mai con có thể đến nhà chú Chung chơi hông?”

“Được chứ, ba sẽ gọi cho chú Chung hỏi xem ngày mai chú có rảnh không,” Lâm Tri Dịch cài nút áo cho Quyển Quyển, mỉm cười hỏi: “Không phải con nói không thích em trai à?”

“Hông thích em, em hông ngoan,” Quyển Quyển có chút ấm ức, “Nhưng chú Chung biết gấp bé cún giấy bằng giấy màu, ba nhỏ, con có thể học để gấp tặng ba.”

“Cảm ơn cục cưng.” Lâm Tri Dịch hôn lên trán cậu bé.

Chu Hoài Sinh xả nước trong bồn tắm, quay lại hỏi: “Nhóc con đó vẫn còn nghịch ngợm à?”

“Nghịch lắm, Lục Cẩn Thừa chắc sắp phát khùng rồi. Cũng lạ thật, Chung Diệp hiền lành vậy mà sao lại sinh ra nhóc con nghịch ngợm thế? Chắc là giống Lục Cẩn Thừa rồi.”

Chu Hoài Sinh khẽ cười.

Lâm Tri Dịch nói xong mới nhận thái độ của mình đang rất hoà nhã, liền nhanh chóng tỏ ra lạnh lùng trở lại.

Sau khi gọi điện cho Chung Diệp xong, Lâm Tri Dịch vào phòng trẻ con dỗ Quyển Quyển ngủ, “Chú Chung nói ngày mai sẽ làm bánh cho con.”

Quyển Quyển rất vui.

Lâm Tri Dịch nhắc nhở, “Nếu em trai nghịch ngợm quá, con có thể đi tìm chú Chung.”

Con trai của Lục Cẩn Thừa là một nhóc tì nghịch ngợm, ngay cả Lục Cẩn Thừa cũng không kiểm soát nổi, Lâm Tri Dịch lo lắng Quyển Quyển sẽ bị bắt nạt khi ở đó.

Quyển Quyển có vẻ băn khoăn, “Em trai luôn muốn đưa đồ chơi của em cho con, con không lấy thì em lại khóc.”

“Vì em coi con là bạn, em muốn chia sẻ với con nhưng không biết cách nói, em còn nhỏ, mới hơn một tuổi thôi.”

“Em trai chỉ biết gọi ba ba thôi, thật ngốc.”

Lâm Tri Dịch bật cười.

Một lúc sau, Quyển Quyển lại nói, “Con thích chú Chung nhưng hổng thích em.”

“Quyển Quyển không được nói như vậy trước mặt em đâu đấy.”

“Dạ,” Quyển Quyển nghiêng đầu nói: “Ba nhỏ ngủ ngon.”

“Quyển Quyển ngủ ngon.”

Lâm Tri Dịch tắt đèn phòng trẻ em, vừa ra khỏi đó thì gặp ngay Chu Hoài Sinh đang đi lên lầu. Lâm Tri Dịch định quay về phòng, nhưng bị Chu Hoài Sinh giữ lại, rồi ép cậu vào tường bên cạnh cửa phòng ngủ, thì thầm: “Anh biết em chưa tha lỗi cho anh.”

Anh áp sát, giọng nói chân thành pha lẫn chút mờ ám.

Vì anh biết Lâm Tri Dịch không thực sự giận, nhưng cũng không tha lỗi cho anh.

Chỉ là một mâu thuẫn nhỏ thôi.

Chuyện xảy ra cách đây hai ngày, Lâm Tri Dịch vừa làm phẫu thuật đánh dấu giả được sáu tháng, các chỉ số của cậu đều bình thường, chỉ số pheromone cũng ổn định, trong sáu tháng chỉ trải qua một kỳ động dục, chỉ kéo dài một ngày rưỡi.

Hôm đó, Chu Hoài Sinh đi cùng cậu làm kiểm tra, ngồi trong xe, Lâm Tri Dịch nhìn đi nhìn lại báo cáo, rồi đột nhiên nói với Chu Hoài Sinh: “Khi chỉ số pheromone thấp hơn chút nữa, chúng ta có thể sinh cho Quyển Quyển một đứa em gái.”

Cậu vốn chỉ thuận miệng nói ra, không để tâm đến, không ngờ Chu Hoài Sinh lại trực tiếp đáp: “Không được, dù có thấp hơn cũng không sinh.”

Nụ cười của Lâm Tri Dịch đông cứng nơi khóe miệng, tâm trạng chùng xuống, “Anh có ý gì?”

“Điều kiện chủ quan lẫn khách quan đều không cho phép, sinh con rất hại sức khỏe, hơn nữa em cũng không thể đảm bảo đứa nhỏ tiếp theo sẽ không yếu ớt bệnh tật như Quyển Quyển, thêm vào đó, em cũng không có thời gian, Đỉnh Thắng căn bản không thể thiếu em…”

Lâm Tri Dịch ngắt lời anh, “Phải rồi, điều kiện chủ quan lẫn khách quan đều không cho phép, là do em mơ tưởng hão huyền.”

“Tri Dịch, anh không có ý đó.”

Lâm Tri Dịch đâu phải không hiểu ý Chu Hoài Sinh, trong lời nói đó tràn đầy sự quan tâm,cậu đều hiểu.

Thực ra cậu cũng không thực sự muốn có thêm con, nhưng lời của Chu Hoài Sinh giống như vô hình chung đặt thêm nhiều rào cản giữa họ. Rõ ràng bao năm qua Chu Hoài Sinh đã gánh chịu áp lực để làm việc ở Đỉnh Thắng vì cậu, cậu vì Chu Hoài Sinh mà làm phẫu thuật đánh dấu giả, hai người đều đang nỗ lực, rõ ràng yêu nhau như vậy, nhưng Chu Hoài Sinh lại buột miệng nói một câu “Điều kiện chủ quan lẫn khách quan đều không cho phép”.

Như thể lại quay về giai đoạn đầu khi hai người còn nhiều khoảng cách, bao nhiêu nỗ lực của hai người suốt những năm qua cứ như muối bỏ biển.

Một gáo nước lạnh dội xuống, Lâm Tri Dịch đột nhiên thấy tủi thân.

“Tri Dịch, đừng giận mà.”

Lâm Tri Dịch đẩy tay Chu Hoài Sinh ra, quay đầu đi, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

“Về nhà thôi.” Cậu nói.

Lâm Tri Dịch không cố tình chiến tranh lạnh, nhưng cậu thực sự không còn hứng thú. Khi xem hoạt hình với Quyển Quyển, cậu thường xuyên mất tập trung. Tối đến, khi ngủ, cậu cũng không cho Chu Hoài Sinh chạm vào mình, bực bội đe dọa: “Anh còn dám lại gần em? Không sợ em ép anh sinh thêm con à?”

“Sao còn giận dỗi vậy?”

“Ai thèm giận dỗi với anh?”

Chu Hoài Sinh cười, ôm cậu từ phía sau, hôn lên cổ Lâm Tri Dịch. Lâm Tri Dịch sắp không chịu nổi, nhưng lý trí mách bảo rằng đầu hàng như vậy thật quá mất mặt. Cậu đẩy Chu Hoài Sinh ra, chui vào chăn, tức giận nằm ở mép giường. Chu Hoài Sinh bất lực, chỉ biết giúp cậu đắp chăn.

Hai ngày lạnh nhạt trôi qua, tối nay nhờ Quyển Quyển, mối quan hệ của họ cuối cùng cũng dịu lại phần nào.

Lúc này, Chu Hoài Sinh nhìn cậu với ánh mắt tha thiết, hỏi: “Thật sự không để ý đến anh nữa à?”

Lâm Tri Dịch ngẩng đầu nhìn anh một cái.

“Cho anh một cơ hội giải thích, được không?”

Lâm Tri Dịch chưa kịp nghĩ xem sẽ trả lời thế nào thì Chu Hoài Sinh đã ôm cậu vào lòng, dịu dàng hỏi: “Nhiều năm như vậy rồi, chẳng lẽ em vẫn còn nghi ngờ tình cảm của anh dành cho em à?”

Lâm Tri Dịch lặng lẽ lắc đầu.

“Sinh thêm một đứa nữa không chỉ hại đến sức khỏe của em mà còn không đảm bảo đứa nhỏ đó sẽ hoàn toàn khỏe mạnh. Anh không muốn thấy em phải chịu khổ nữa, Tri Dịch. Việc để em làm phẫu thuật đánh dấu giả đã là sự nhượng bộ lớn nhất của anh rồi.”

Lâm Tri Dịch luôn dễ dàng bị thuyết phục, cậu chậm rãi đưa tay ôm lấy Chu Hoài Sinh, oán trách: “Em chỉ mới nhắc đến chuyện đó thôi mà anh đã đột ngột lớn tiếng từ chối. Nghe xong em đương nhiên sẽ thấy tủi thân.”

Chu Hoài Sinh nâng mặt Lâm Tri Dịch lên, “Phải, anh đã không kiểm soát được giọng nói của mình, khiến tình yêu của anh phải tủi thân.”

“Em cũng đâu thực sự muốn sinh thêm con, chỉ là khi nhìn thấy báo cáo, em rất vui mừng vì chúng ta không còn bị pheromone ảnh hưởng nhiều nữa. Bây giờ em cũng không còn là một omega cấp cao, khoảng cách sinh lý đã không còn. Dù sinh thêm một đứa nữa, em bé cũng sẽ không phụ thuộc vào pheromone như Quyển Quyển. Em chỉ nghĩ thế thôi, đâu có nói thật sự muốn sinh thêm, sao anh lại lớn tiếng với em?”

Chu Hoài Sinh nhẹ nhàng dùng ngón tay lau đi nước mắt trên mặt Lâm Tri Dịch, “Anh xin lỗi.”

Lâm Tri Dịch tựa mặt vào cổ Chu Hoài Sinh, buồn bã nói: “Dù sao anh cũng không được lớn tiếng với em nữa.”

“Anh đâu nỡ làm thế?” Chu Hoài Sinh xoa nhẹ mái tóc xoăn của Lâm Tri Dịch, dịu dàng nói: “Sau này anh sẽ không bao giờ như vậy nữa.”

Lâm Tri Dịch cũng bắt đầu tự kiểm điểm: “A Hoài, em luôn dễ nổi giận.”

“Anh chính là chỗ để em trút giận, em muốn thế nào cũng được, dù thế nào anh cũng sẽ dỗ dành em.”

Chu Hoài Sinh cúi xuống, ngậm lấy đôi môi của Lâm Tri Dịch, ép cậu vào tường, hôn thật lâu. Khi Lâm Tri Dịch hơi mềm nhũn người, anh bế cậu lên, đi vào phòng ngủ chính.

Chiến tranh lạnh đến đây là kết thúc.

Từ lần đầu gặp nhau dưới chân núi Nhạn Mông đến nay đã gần bảy năm. Trong suốt thời gian đó, họ đã trải qua nhiều sóng gió, phúc họa cùng chia. Nhìn Lâm Tri Dịch dưới thân mình, Chu Hoài Sinh chỉ cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, như bóng câu qua cửa sổ.

Nhưng người ta nói “Thất niên chi dương” (*) không phải là không có lý. Ở tuổi hai mươi tám, Lâm Tri Dịch đã trở thành doanh nhân trẻ nổi danh nhất Thành phố Vọng, trẻ trung, xinh đẹp, tài năng xuất chúng. Tin tức về việc cậu kết hôn và sinh con với một beta bình thường đã lan truyền khắp nơi, trở thành chủ đề bàn tán trong giới kinh doanh. Ban đầu, Lâm Tri Dịch muốn bảo vệ con nên luôn kiên quyết từ chối trả lời phỏng vấn, không nói một lời. Nhưng sự im lặng của cậu lại bị một số người hiểu lầm là có vấn đề khó nói, càng lợi dụng cơ hội để tìm cách làm thân.

(*) Thất niên chi dương: đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng 7 năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời, bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp. 

Chẳng hạn, khi Lâm Tri Dịch tham dự các buổi tiệc, luôn có một đám người vây quanh cậu, tỏ ra ân cần, trong đó có alpha, beta, thậm chí cả omega. Ngoài những kẻ có ý đồ xấu, một người đứng đầu công ty mà Lâm Tri Dịch đang hợp tác gần đây cũng liên tục tỏ ra thân thiết với cậu.

Trong buổi tiệc, có một người xịt loại nước hoa đặc chế cho alpha có tính xâm lược, tiến gần đến Lâm Tri Dịch, nói nhiều lời mang đầy ý đồ. Mặc dù chỉ số pheromone của Lâm Tri Dịch đã giảm, cậu vẫn cảm thấy không thoải mái, may mắn là Thịnh Gia Huy đã giúp cậu chặn người đó lại.

“Trước đây tôi đã lo chuyện này rồi.” Thịnh Gia Huy đỡ Lâm Tri Dịch đến khu vực nghỉ ngơi rồi đưa cho cậu một chai nước khoáng.

“Chuyện gì?” Lâm Tri Dịch xoa xoa thái dương.

“Vốn dĩ có rất nhiều người muốn leo lên giường của cậu. Khi họ biết nửa kia của cậu chỉ là một beta bình thường, họ nghĩ mình càng có cơ hội.”

Lâm Tri Dịch cười lạnh hai tiếng, “Nhảm nhí.”

“Để tôi đưa cậu về?”

“Uống với anh một chút đã,” Lâm Tri Dịch lấy hai ly rượu, đưa cho Thịnh Gia Huy một ly, “Tổng giám đốc Thịnh, sao anh vẫn còn độc thân vậy?”

Thịnh Gia Huy cười, “Nói gì nghe đau lòng vậy.”

“Năm ngoái chẳng phải anh nói đang hẹn hò với một người, có dự định kết hôn à?”

“Ừ, có dự định kết hôn, nhưng chưa đi đến bước đó.”

Lâm Tri Dịch nghi hoặc hỏi: “Tại sao?”

“Không hợp, càng hẹn hò càng thấy vô nghĩa.”

“Thế nào mới là phù hợp?”

“Tôi vẫn còn rất ngại chuyện kết hôn. Mặc dù nhìn cậu và Hoài Sinh rất hạnh phúc, nhưng tôi không thể đi đến bước đó, vẫn thấy làm một người độc thân tự do hơn,” Thịnh Gia Huy quay sang nhìn Lâm Tri Dịch, mỉm cười: “Có lẽ tôi vẫn chưa gặp được người khiến tôi muốn kết hôn.”

Lâm Tri Dịch không chú ý đến ánh mắt của Thịnh Gia Huy, cậu cụng ly với anh, “Tự do cũng tốt, miễn vui là được.”

“Muốn hỏi cậu một câu, hai người ở bên nhau lâu như vậy rồi, không thấy chán à?”

“Không đâu.”

“Hai người có cãi nhau không?”

“Thỉnh thoảng, nhưng cũng không thể gọi là cãi nhau, phần lớn là do tôi được chiều nên sinh hư.”

“Chu Hoài Sinh thật sự không biết cáu giận là gì, hai người rất hợp nhau. Nhưng cậu cũng đừng quá được chiều mà sinh hư. Sau này còn nhiều năm lắm, mấy chuyện nhỏ thì có thể coi như thêm gia vị cho tình yêu, nhưng những chuyện lớn thì dễ thành vấn đề đấy.”

Lâm Tri Dịch suy nghĩ một lúc, “Cũng đúng.”

Về đến nhà, Lâm Tri Dịch chủ động pha cho Chu Hoài Sinh một tách trà, rồi ôm lấy anh, hôn hết lần này đến lần khác. Chu Hoài Sinh cảm thấy rất ngạc nhiên, hỏi có chuyện gì, nhưng Lâm Tri Dịch không nói.

Hai ngày gần đây, phòng kỹ thuật có một omega mới tốt nghiệp tên là Hứa Hàm Đường. Tính cách của cậu ấy khá hướng nội, không dám giao tiếp với mọi người xung quanh. Thấy cậu bối rối ngồi một mình, Chu Hoài Sinh chủ động đến nói chuyện, giải thích cho cậu ấy về các nhiệm vụ của phòng kỹ thuật.

Ngay lập tức, Hứa Hàm Đường cảm thấy tin tưởng Chu Hoài Sinh, đặc biệt là khi lần đầu tiên cậu ấy sao chép tài liệu mà đã phạm sai lầm tai hại, Chu Hoài Sinh không trách mắng mà lại kiên nhẫn hướng dẫn cậu ấy thứ tự của các tài liệu thi công, khiến Hứa Hàm Đường cảm động đến mức rơm rớm nước mắt.

Ngoài ra, Hứa Hàm Đường còn quan sát thấy hai ngày liên tiếp, Chu Hoài Sinh luôn đi ăn trưa rất muộn. Mỗi lần Hứa Hàm Đường ăn xong, Chu Hoài Sinh mới mang hộp cơm đến nhà ăn, nhờ đầu bếp hâm nóng rồi một mình đi vào phòng riêng.

Chu Hoài Sinh đối xử với mọi người đều rất bình thường, không thể hiện thân thiết với ai hơn, nhưng lại tận tình hướng dẫn cậu. Hứa Hàm Đường càng thêm cảm động, về nhà cậu làm hai hộp đồ ngọt, hôm sau cố ý đến nhà ăn muộn mười phút, vừa kịp lúc Chu Hoài Sinh vào.

Khi Chu Hoài Sinh cầm hộp cơm nóng lên, vừa ngồi xuống, Hứa Hàm Đường dũng cảm tiến lại gần.

“Anh Chu, em có làm chút đồ ngọt, anh thử xem, cảm ơn anh đã giúp đỡ em mấy ngày qua.”

Chu Hoài Sinh sửng sốt, vội đứng dậy, “Không cần, không cần đâu. Cậu mới đến, còn nhiều thứ chưa quen, tôi giúp cậu là chuyện bình thường.”

“Anh… anh nhận đi, anh thử xem có ngon không. Nếu anh thích, ngày mai em sẽ mang thêm cho anh.”

Hứa Hàm Đường đặt hộp đồ ngọt xuống, chuẩn bị rời đi. Khi quay lại, cậu thấy một người đang đứng phía sau, mặc áo sơ mi màu xanh khói và quần tây đen. Người đó cao ráo, dựa vào khung cửa phòng, ánh mắt cười mỉm, một tay thoải mái đút vào túi quần. Ngoại hình người đó rất xuất sắc, đẹp đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng. Hứa Hàm Đường cảm thấy như đã gặp anh ấy ở đâu đó rồi.

Một đồng nghiệp trong phòng kỹ thuật vẫn chưa ăn xong, quay đầu thấy cảnh này, lập tức bỏ dở bữa ăn, vội vàng đưa Hứa Hàm Đường đi. “Chủ tịch Lâm, mời anh dùng bữa.”

Hứa Hàm Đường kinh ngạc nhìn đồng nghiệp, chân bước lảo đảo rời khỏi nhà ăn.

Chu Hoài Sinh vội vàng tiến đến giải thích với Lâm Tri Dịch, “Tri Dịch, em đừng hiểu lầm.”

Lâm Tri Dịch dĩ nhiên không hiểu lầm. Giống như Chu Hoài Sinh đã nói, sau nhiều năm như vậy, chẳng lẽ cậu không biết Chu Hoài Sinh là người như thế nào sao?

Nếu là trước đây, cậu vẫn sẽ làm bộ tỏ vẻ, bĩu môi để Chu Hoài Sinh dỗ dành vài ngày. Nhưng từ sau khi nghe lời của Thịnh Gia Huy, cậu cảm thấy mình không nên trẻ con như vậy, không cần thiết phải ghen tuông.

Cậu vỗ nhẹ vào tay Chu Hoài Sinh, “Em không hiểu lầm đâu.”

Chu Hoài Sinh không nhận được cái lườm và lời nói đầy ghen tuông quen thuộc, bán tín bán nghi hỏi, “Thật sao?”

“Đương nhiên rồi, có gì phải hiểu lầm đâu? Mới vào nghề thì dễ có cảm tình với tiền bối giúp đỡ mình lắm, đó là tâm lý bình thường, đâu phải thật sự thích anh.”

“Đúng vậy.”

Lâm Tri Dịch hiểu chuyện như thế, khiến Chu Hoài Sinh có chút không quen. Anh ngồi xuống, mở hộp cơm ra, đưa đũa cho Lâm Tri Dịch. Lâm Tri Dịch bắt đầu ăn trưa với vẻ mặt điềm tĩnh.

Chu Hoài Sinh ngẩn người một lúc lâu, trong lòng dần dần cảm thấy không thoải mái.

Sao lại không ghen chút nào?

Bình luận về bài viết này