Chương 018: Làm mặt xấu với tên mặt lạnh.

Editor: Gianghi.

Beta: Gianghi.

WordPress: https://banhbingo.wordpress.com/

Wattpad: https://www.wattpad.com/user/GiaNghi280

___

Trong bữa ăn tối.

Blake cho rằng, bất kể có chuyện gì to tát, chỉ cần ăn no rồi, không có chuyện gì là không giải quyết được.

Bởi vì đồ ăn không phải do Tiêu Tiễn làm nên Tiêu Tiễn ăn cũng không nhiều lắm. Ba người chim cũng ăn không xoi mói.

Lúc ăn cơm ba người đều yên lặng, đều mang tâm sự riêng.

White mấy lần muốn cùng Tiêu Tiễn tiếp tục nói chuyện về “Thị trấn Dogville” y vừa kể, nhưng vừa nhìn thấy Blake trầm mặc, còn có Reid tức giận, cậu đành phải thôi.

Tiêu Tiễn ăn xong trước tiên, sau đó nghênh ngang – đi tắm rửa.

Trước đây y cũng có chút bệnh thích sạch sẽ, lúc nãy lại còn ở chỗ dơ bẩn kia lâu như vậy, trong lòng cũng không thoải mái, trên người bị đánh trúng đến mấy lần, cũng đành để làn nước ấm rửa trôi hết buồn bực trong lòng.

Nhà ăn, ba anh em cũng chẳng buồn ăn cơm, White đứng lên trước: “Em đi xem vết thương của Tiêu Tiễn…” Nói xong liền đi lấy hòm thuốc.

“Còn em thì sao?” Reid híp mắt nhìn đôi cánh lộn xộn của White một chút.

“Em chỉ là bị rút chút lông thôi, đều là Tiêu Tiễn che chở cho em, anh ấy còn bị đánh trúng tận mấy lần…” Nói xong White vội vã chạy tới gian phòng của Tiêu Tiễn.

Reid cũng đi theo, vừa nói theo: “Cánh của em cũng nên được xử lý một chút đi! Cứ như gà tây bị rút lông!”

Hiện tại chỉ còn lại Blake, anh trầm mặc ba giây, khẽ hừ một tiếng, cũng không cam lòng yếu thế – đi theo.

Chỉ bị thương chút thôi mà cũng làm cho hai đứa em thấy lo lắng… Tên nô lệ không an phận này, thật khiến người ta vừa yêu vừa hận.

Ba người lén lén lút lút đi tới gian phòng của Tiêu Tiễn, chỉ nhìn thấy quần áo bị tùy tiện vứt ở ngoài phòng tắm, đứng ở ngoài mà tâm trí cứ bị lôi kéo mơ màng về bên trong. Mà người bên trong phòng tắm lại thả lỏng mà hưởng thụ làn nước nóng…

Ba người đều không lên tiếng, ăn ý hưởng thụ cảnh đẹp trước mắt, chẳng còn chút liêm sỉ nào, trong ánh mắt mang theo sự thưởng thức, sự tán thưởng, còn bao hàm cả dục vọng…

Tiêu Tiễn cuối cùng cũng đứng dậy, trong phòng tắm, y mặc chiếc áo choàng tắm đơn giản rồi đi ra thì gặp được ba “khán giả” không có một tí liêm sỉ nào đang đứng xem, không khỏi lấy làm kinh hãi. Y dùng khăn lông màu trắng lau tóc ướt, nhẹ cau mày: “Tôi không nghe tiếng ba người gõ cửa.”

Mặt White đỏ đến mức như sắp nhỏ máu, cười khanh khách nói: “Xin lỗi, tôi chỉ lo lắng cho mất vết thương của anh, cho nên… Để tôi kiểm tra cho anh!”

Tiêu Tiễn nhún vai, hào phóng ngồi ở trên giường, đặt chân trái lên đầu gối phải, nói: “Mấy vết thương nhỏ mà thôi, cậu xem xong là biết chứ gì.” Nói xong còn hào phóng nới lỏng đồ, nửa người trên để trần, sẵn sàng để cho bác sĩ kiểm tra cơ thể.

Vốn Tiêu Tiễn mới vừa bước ra từ phòng tắm, bên trong không mặc gì, khắp toàn thân từ trên xuống dưới không bị lộ là nhờ chiếc dây buộc ngang hông kia. Hiện tại y còn để trần nửa người trên, quyến rũ hơn cả việc không mặc gì, chỗ vừa gợi cảm lại vừa kín đáo nhất là chỗ hai chân, như là đang bí mật dẫn dụ dỗ người ta đến khai quật.

White nóng mặt, máu mũi chảy ra ngoài, cũng may cậu đang kiểm tra lưng cho Tiêu Tiễn nên mới không bị Tiêu Tiễn nhìn thấy. Nhanh chóng cầm băng gạc trong hòm thuốc bịt mũi mình lại trước.

“Chỗ này… chỗ này… Còn có chỗ này…” White vừa nói vừa di chuyển ngón tay, chỉ vào mấy vết thương trên vai, cằm, lưng của Tiêu Tiễn. Các vết thương đã dược làn nước ấm xối qua nên càng hiện rõ hơn, xanh tím đến giật mình. Ngay cả Blake trước kia cho rằng y chỉ bị thương ngoài da, hiện tại cũng không khỏi nhìn thêm mấy lần, nghiến răng kèn kẹt, hối hận sao không giết hết đám côn đồ chết tiệt kia ngay tại chỗ.

Reid lúc trước vốn cực kì giận Tiêu Tiễn, giận y đã gặp chuyện còn kéo theo em út vào chỗ nguy hiểm, nhưng bây giờ nhìn em út mình khỏe mạnh, toàn thân y lại bị thương, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút kính trọng, oán hận lúc trước đã tan thành mây khói. Hắn không nghĩ ở thời khắc nguy hiểm lại có một nhân loại bảo vệ cho em út của mình, để em ấy được an toàn.

“Cần anh hỗ trợ không?” Reid tiến lên giúp White hòa nước thuốc để White bôi thuốc nhanh nhẹn hơn chút, tổng cũng là muốn Tiêu Tiễn phải ổn ngay lập tức, chậm một phút cũng không được.

Blake như một toà tháo sắt đứng ở cửa, không lùi, cũng không tiến vào, chỉ nhìn chằm chằm vào Tiêu Tiễn, vừa tức y ăn mặc hở hang, vừa giận y để cho cả thân mình bị thương, lại đau lòng lúc y bôi thuốc vừa kêu đau lại vừa cười. Anh muốn tới an ủi y, nhưng chen miệng vào không lọt cũng chẳng xen tay vào được…

Hai đứa em đang bận rộn bên trong, mà anh xưa nay không hợp làm mấy vụ bôi thuốc, an ủi. Là con trai cả trong gia đình, anh được chọn làm người thừa kế kể khi mới sinh, sự giáo dục nghiêm khắc mà anh nhận được từ khi còn nhỏ đến khi trưởng thành không có chỗ cho những thứ như tình yêu hay mấy chuyện vặt vãnh.

Anh sẽ mãi giống như một anh hùng từ trên trời giáng xuống, cứu vớt người dân, sau đó không chớp mắt mà tiêu diệt hết tất cả kẻ địch, cứu những người của mình về nơi an toàn. Nhưng anh không thể giống như một người bình thường, giúp người yêu của mình làm dịu vết thương, cho y ăn một món ngon để dỗ y hài lòng, hoặc là giúp y xoa bóp hỏi em có đau hay không…

Mấy chuyện đó, không phải là phong cách của anh.

Tiêu Tiễn vừa vặn vẹo vừa cau mày, lúc trước y không ngại mà mà chịu mấy vết thương, hiện tại hai người chim thoa cho y một loại dầu thuốc đặc biệt gì đó, còn xoa xoa đến mức mấy vết thương bắt đầu nóng lên, lại dùng lực nắn bóp để thuốc ngấm vào, làm cho vết thương trên người y vừa đau vừa ngứa. Y quả thực vừa muốn khóc vừa muốn cười, vẻ mặt thật sự khá là dị… như là vẻ mặt khị bị dày vò trên giường, thích muốn chết mà còn ngại…

Sau đó nhìn thấy mặt Blake càng đen như đáy nồi, y không khỏi cắn răng kiềm chế, nhưng y lại run rẩy còn kỳ hơn…

Cũng không thể trách Tiêu Tiễn được, người có thân thể mẫn cảm vừa sợ ngứa vừa sợ đau, lúc bị người khác xoa bóp mạnh tay thế này, là ai thì cũng sẽ có vẻ mặt như muốn chết thế kia thôi, huống chi loại thuốc kia vừa được bôi lên, y đã có cảm giác  như bị hàng trăm con kiến bò khắp cơ thể, thật sự là không chịu nổi!

Mà trong con mắt của tên mặt lạnh nào đó, tên nhân loại đáng chết này lại đang phát tình, ở ngay trước mặt hai đứa em mà còn dám liếc mắt đưa tình với anh, rõ là muốn chết!

Tiêu Tiễn cũng không ngốc, nhìn Blake mặt lạnh như biết được ý nghĩ trong lòng của anh, khóe miệng hiện lên một nét cười nghịch ngợm, trong lòng thầm nghĩ: “Cái tên này không phải là đang ghen chứ?”

Thật ra từ lúc Blake kịp thời cứu y và White, hảo cảm y dành cho anh cũng tăng mạnh, thêm nữa anh còn tha chết cho những nhân loại kia, tất nhiên là cũng có chút cảm kích với anh.

Tiêu Tiễn còn nhớ nụ hôn khắc sâu vào tận xương tủy, kinh phách động tâm kia. Không ngờ bề ngoài là một ngọn núi băng giá, nội tâm lại nóng rực như dung nham.

Mà hiện tại, anh ta còn làm bộ như không có nụ hôn nào cả, ở một bên giả bộ lạnh lùng ngầu lòi, duy trì hình tượng mặt lạnh của mình.

Thật là một người đàn ông trẻ con!

Tiêu Tiễn nghĩ tới đây, giảo hoạt cười cười. Y nở nụ cười, Blake liền càng tức giận, ánh mắt quả thực có thể giết người…

Tiêu Tiễn không sợ cái sát khí gì đó của anh, y khiêu khích mà lè lưỡi, làm mặt xấu với cái tên mặt lạnh kia…

Ý là – Tui không có sợ anh đâu! Anh ta chắc cũng không dám ở trước mặt hai người em của mình mà giết y, hoặc là đè y ra… Tiêu Tiễn hiện tại không hề sợ một nào!

Nhưng y đã quên một chuyện, y là nhân loại, nhưng người đối diện tiếp nhận tín hiệu y phát tới không phải là nhân loại.

Cho nên tín hiệu truyền tới có hơi sai lệch…

Blake chỉ nhìn thấy nhân loại kia đột nhiên lè ra đầu lưỡi hồng hồng, ý muốn nói sau nụ hôn nồng nhiệt kia đầu lưỡi bị sưng đỏ, sau đó tên nhân loại này còn gợi cảm nheo mắt ám chỉ với anh.

Não của Blake thông minh quá mức bắt đầu giải mã:

A: Y nói: Đầu lưỡi của tôi rất đau, anh nhìn xem, còn bị thương. Lần sau xin anh nhẹ nhàng một chút!

B: Y ẩn ý: Tôi thích hôn lưỡi với anh.

C: Y mời: Đến hôn tôi, thêm một lần nữa.

D: Y ám chỉ: Hôn môi tính sau đi, mau lên giường!

A a, tên nhân loại damdang này! Y dám lén lút ve vãn mình ngay trước mặt hai đứa em!

Chương 019

Bình luận về bài viết này