Chương 05: Vậy để tôi cõng cậu?

Editor: Gianghi.

Beta: Gianghi.

WordPress: https://banhbingo.wordpress.com/

Wattpad: https://www.wattpad.com/user/GiaNghi280

________

Cả đêm hôm đó, Lâm Tri Dịch hầu như không ngủ.

Chạm vào chiếc chăn bông mềm mại cậu là lại nhớ đến cảm giác được ôm đứa nhỏ mềm mại đó vào lòng, bé con thật nhỏ, lại rất ngoan, đến gần còn có thể ngửi thấy mùi sữa.

Chu Hoài Sinh gọi thằng bé là gì? Quyển Quyển?

Là bởi vì mái tóc xoăn tự nhiên kia sao?

Lâm Tri Dịch sờ tóc của mình, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, cậu vội xuống giường, tìm cuốn album ảnh cũ từ ngăn sâu trong cùng của tủ sách mà mẹ cậu, Cố Niệm, đã để lại cho cậu. Từ khi mang thai cho đến khi Lâm Tri Dịch chào đời, Cố Niệm đã chụp rất nhiều ảnh và xếp chúng vào album theo thứ tự. Lâm Tri Dịch nhanh chóng tìm thấy những bức ảnh của chính mình năm hai tuổi.

Cậu rút bức ảnh ra, vặn đèn trong phòng làm việc ở mức sáng nhất rồi soi kỹ bức ảnh dưới ánh đèn.

Trong nháy mắt, cảm giác hoảng sợ khiến tay chân cậu phát lạnh tràn ngập trong lòng.

Tại sao đứa nhỏ đó lại trông y hệt cậu khi còn bé?

Cậu cố gắng bình tĩnh lại, cậu nhớ trên mạng có rất nhiều người nổi tiếng và người bình thường rất giống nhau, dù không có quan hệ huyết thống nhưng đôi khi lại giống nhau y đúc, đây là chuyện bình thường, có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi. Mà cậu cũng chưa bao giờ gặp vợ của Chu Hoài Sinh, có lẽ là Quyển Quyển trông giống mẹ thằng bé hơn.

Nghĩ đến đây, nhịp tim của Lâm Tri Dịch từ từ bình tĩnh trở lại, cậu cất ảnh vào album, sau đó tắt đèn trong phòng làm việc, trở lại giường trong phòng ngủ.

Chỉ là trùng hợp thôi, cậu tự nhủ.

Cậu đeo bịt mắt lên, ép mình chìm vào giấc ngủ, nửa tiếng sau, suy nghĩ hỗn loạn của cậu cuối cùng cũng trở lại bình thường, hình ảnh trong đầu cậu dần dần chuyển từ những hình ảnh hoa cả mắt sang màu trắng đơn điệu, giống như một làn sương mù. Cậu đi vào, bỗng nghe được một tiếng kêu từ xa vọng đến “A Hoài.”

Hình như đó là giọng nói của cậu.

Một hình ảnh lóe lên, trong sương mù trống rỗng mở ra một khe hở, ánh sáng chói mắt chiếu vào. Lâm Tri Dịch nhìn thấy dưới gốc cây có hai người đang ôm nhau, một người là cậu, mặt của người còn lại đã bị cậu che mất, nhưng là hình bóng rất quen thuộc.

Trước mắt cậu là hình ảnh cậu chủ động kiễng chân, ôm lấy khuôn mặt của chàng trai kia rồi hôn lên một cái, giọng điệu rất dịu dàng: “Em sẽ luôn ở bên cạnh anh, A Hoài.”

Khi cậu buông tay xuống, Lâm Tri Dịch chút nữa đã nhìn rõ mặt người kia, nhưng cảnh tượng đã kết thúc và chìm vào bóng tối.

Cậu bừng tỉnh sau một giấc ngủ chập chờn, một giấc mơ thật ngắn ngủi.

A Hoài?

Cậu nghĩ đến Chu Hoài Sinh, nhưng lại nhanh chóng phủ nhận khả năng là người này, cậu không muốn cứ nghĩ mãi về một người đàn ông tầm thường đã có gia đình.

Từ chuyện ngã từ trên núi, mất tích, bị bạo hành, mất trí nhớ… lời nói của Lâm Diễn Đức, Lâm Tri Dịch đã xác nhận tất cả. Cậu hỏi những người trong bệnh viện và những người bạn đi cùng cậu lúc đó, có vẻ như những gì Lâm Diễn Đức mô tả là đúng. Nhưng Lâm Tri Dịch luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

Như Từ Dương đã nói, cậu đang thiếu một phần nào đó, cậu đang thiếu một phần vô cùng quan trọng.

Suy nghĩ lại bị gợi lên lần nữa, Lâm Tri Dịch không thể ngủ được mãi cho đến bốn giờ sáng.

Khi tỉnh dậy, cậu nhận được một tin nhắn WeChat của Từ Dương, Từ Dương nói rằng cậu ấy nhìn thấy vợ của Lâm Diễn Đức và giám đốc Lương của Công ty Bảo hiểm Đỉnh Nạp cùng nhau ăn tối ở Lâm Giang vào tối hôm qua, hai người cực kỳ thân mật.

Lâm Tri Dịch không có hứng thú, cậu giả vờ như không nhìn thấy cái tin này, đứng dậy rót cho mình một ly nước ấm.

Chứng biếng ăn của cậu quả thực càng ngày càng nghiêm trọng, buổi trưa và buổi tối chỉ có thể ăn một chút món chính, món ăn dù phong phú thế nào cậu cũng không buồn động đũa. Nhưng cậu cũng sợ cơ thể mình không chịu nổi, vì vậy, cậu cũng ép mình ăn hai quả trứng luộc vào buổi sáng. Lúc đầu cậu cảm thấy trứng luộc có mùi khá tanh, dù thế nào cũng không nuốt nổi. Sau này thì quen dần, buổi sáng cậu sẽ uống một ly nước chanh và ăn hai quả trứng, buổi trưa và buổi tối thì ăn vài miếng cơm, cũng coi như là qua được một ngày.

Cậu cũng không hiểu tại sao mình lại không ăn được gì.

Mặc dù từ nhỏ cậu đã không thích ăn lắm, nhưng sau khi Cố Niệm qua đời, chứng biếng ăn của cậu mới bắt đầu bộc phát. Trong thời gian học đại học, không có ai ngó ngàng gì, cậu thường chỉ ăn một bữa mỗi ngày, nhưng cũng không nghiêm trọng như hiện tại.

Cậu cũng không muốn chấp nhận liệu pháp tâm lý, cứ như vậy mà tàm tạm qua.

Lâm Tri Dịch đánh răng rửa mặt xong, lấy từ trong tủ ra một chiếc áo khoác lông lạc đà hai hàng cúc, mặc vào.

Khi đến công ty, cậu đụng mặt Lâm Diễn Đức, Lâm Tri Dịch cứ mắt nhìn thẳng mà đi qua, Lâm Diễn Đức nhanh chóng đuổi theo và chặn cậu lại ngay trước thang máy, “Tri Dịch, gần đây con vất vả rồi.”

Lâm Tri Dịch cũng lười phản ứng lại, Lâm Diễn Đức cũng để ý, nói: “Dì nhỏ của con gần đây muốn tự mình thành lập một công ty để quản lý thương hiệu làm đẹp của mình.”

“Dì nhỏ” trong miệng Lâm Diễn Đức chính là thư ký năm nào đã thành công trèo lên vị trí vợ của chủ tịch đương nhiệm, Điền Mẫn Nghiêu, người chỉ hơn Lâm Tri Dịch ba tuổi.

“Liên quan gì đến tôi?”

“Cha đầu tư một khoản tiền cho cô ấy.” Lâm Diễn Đức vỗ vai Lâm Tri Dịch, cười nói, “Không có gì, cha chỉ muốn thông báo với con.”

“Chừng nào ly hôn thì hẳn thông báo.”

Sắc mặt của Lâm Diễn Đức trong nháy mắt trở nên rất tệ, ông ta rút tay về, ánh mắt rất không vui, đúng lúc này thì giám đốc Lương của Công ty Bảo hiểm Đỉnh Nạp mỉm cười đi tới, “Đổng sự Lâm, tại sao ông lại đứng ở đây? Ồ, Tri Dịch cũng ở đây à.”

“Sao hôm nay giám đốc Lương lại có thời gian đến trụ sở thế?” Lâm Diễn Đức hỏi.

“Chuyện khu dưỡng lão vừa kết thúc hai ngày thí điểm, tôi có một vài chuyện muốn bàn bạc với ông.”

“Được, chúng ta đi văn phòng của tôi đi.”

Ba người cùng vào thang máy, giám đốc Lương nhìn Lâm Tri Dịch, nói: “Gần đây Tri Dịch đã làm việc rất chăm chỉ, tôi ở Đỉnh Nạp đều nghe mọi người nói, mỗi ngày cậu đều làm việc đến chín mười giờ, nhân viên đều ra về rồi mà cậu vẫn ở lại. Đổng sự Lâm, ông thật có phúc khi sinh được một đứa con trai giỏi như vậy.”

Lâm Diễn Đức mỉm cười, không nói gì.

Ánh mắt của giám đốc Lâm đảo giữa Lâm Diễn Đức và Lâm Tri Dịch, rồi đột nhiên nói: “Sau này ông không cần lo lắng về người kế nghiệp rồi.”

Nụ cười của Lâm Diễn Đức cứng đờ, ông ta chỉ nói: “Tri Dịch từ nhỏ đã rất hiểu chuyện.”

“Cũng là nhờ di truyền đầu óc kinh doanh của chị Cố Niệm. Đỉnh Thẳng có thể đạt được như ngày hôm nay đều là nhờ chị Cố Niệm.”

“Đương nhiên rồi.” Lâm Diễn Đức có chút xấu hổ.

Ông Lương nói tiếp: “Tri Văn năm nay cũng bảy tuổi, còn mấy năm nữa mới có thể phân hóa, không biết đứa nhỏ này sẽ phân hóa thành gì? Đã làm xét nghiệm đoán trước chưa?”

“Đã làm rồi, xác suất 82% là Alpha.” Giọng điệu Lâm Diễn Đức bỗng nhấn mạnh, nhìn về phía Lâm Tri Dịch mà nói.

“Vậy tốt rồi, Tri Dịch mấy năm nữa cũng sẽ phải tính đến chuyện kết hôn, có con cái. Khi đó bận rộn với gia đình, không thể làm xuể mọi việc thì Tri Văn vừa hay lại bổ nhiệm.”

Những lời này tựa hồ làm thỏa mãn Lâm Diễn Đức, vẻ mặt ông ta dịu đi, cười nói: “Đúng vậy, Tri Dịch rất giỏi, nhưng Omega thì vẫn sẽ phải kết hôn sinh con, qua mấy năm nữa sẽ không rảnh quan tâm đến người cha già này nữa.”

Hai người kẻ xướng người hoạ, trò chuyện rôm rả.

Lâm Tri Dịch nhớ tới tin nhắn Từ Dương đã gửi cho cậu sáng nay – vợ của Lâm Diễn Đức đã ăn tối với giám đốc Lương của công ty bảo hiểm Đỉnh Nạp, thân thiết vô cùng.

Lâm Diễn Đức khù khờ dự định để Lâm Tri Văn tiếp quản, ai có thể ngờ Điền Mẫn Nghiêu đã có kế hoạch khác từ lâu. Giám đốc Lương này tự nhiên cũng không phải người tốt lành gì, mỗi câu đều cố ý làm tăng trọng lượng của Điền Mẫn Nghiêu và Lâm Tri Văn trong lòng Lâm Diễn Đức, để Lâm Diễn Đức có thể thả lỏng cảnh giác.

Khi Lâm Tri Văn thực sự tiếp quản nơi này, nói không chừng Đỉnh Thắng đã đổi thành Lương.

Lâm Tri Dịch quay đầu liếc giám đốc Lương, trong lòng cười thầm, trước khi ra khỏi thang máy còn quay đầu, hài hước nói: “Chú Lương quan tâm đến gia đình chúng tôi thật đấy, thảo nào ngày hôm qua tôi thấy chú và dì nhỏ ăn tối trò, chuyện vui vẻ trong tòa nhà Lâm Giang, gần đây Lâm Giang có món gì mới không? Lần sau tôi sẽ tới thử.”

Lần này đến lượt biểu cảm của giám đốc Lương đột ngột thay đổi, Lâm Tri Dịch nói xong liền ra khỏi thang máy.

Cửa thang máy từ từ đóng lại.

Khi đến ba giờ chiều, có người gõ cửa, đó là thư ký Tiểu Lưu bên cạnh giám đốc Lương.

“Giám đốc Lâm, xin thứ lỗi, hiện tại anh có rảnh không? Giám đốc Lương mời anh đến tham quan khu dưỡng lão, ở Tây Thành.”

Lâm Tri Dịch ban đầu không muốn đi, nhưng không biết vì sao, cậu lại cảm thấy trong văn phòng có chút bị đè nén, đầu vẫn còn đau, cậu hỏi: “Giám đốc Lương có đi không?”

Tiểu Lưu tỏ vẻ khó hiểu, cậu ta không biết tại sao ông chủ của cậu ta đột nhiên quay lại Đỉnh Nạp, để cậu ta ở đây một mình mời Lâm Tri Dịch đến tham quan, cậu ta ấp úng nói: “Đỉnh Nạp có chuyện gấp cần giám đốc Lương phải xử lý, để tôi đi cùng anh.”

Lâm Tri Dịch nhướng mày, cảm thấy buồn cười, “Được, năm phút nữa tôi xuống lầu.”

“Dạ vâng.”

Sau khi rời khỏi văn phòng của Lâm Tri Dịch, Tiểu Lưu ngay lập tức thông báo cho người phụ trách công việc thí điểm để chuẩn bị sẵn sàng, đồng thời gọi nhân viên trong công ty phụ trách chụp ảnh và ghi âm, bảo anh ta đến chỗ đó càng sớm càng tốt. .

Trụ sở của Đỉnh Thắng cách khu dưỡng lão không quá xa, chỉ mất nửa tiếng là đã đến nơi.

“Mời giám đốc Lâm nhìn xem, điểm đặc sắc của khu dưỡng lão Ái Khang của chúng tôi chính là nằm ở quy mô nhỏ và thiết kế phù hợp với người già. Có hai lựa chọn: căn 43 mét vuông có một phòng ngủ và một phòng khách và căn 72 mét vuông có một phòng ngủ và hai phòng khách . Hiện tại, khu này có thể chứa 2.500 hộ, ở phía sau anh có thể nhìn thấy bãi cỏ và vườn rau, bên đây là viện dưỡng lão và bệnh viện cộng đồng …” Người phụ trách giới thiệu thêm, “Người già trong khu dưỡng lão cũng có thể sử dụng các sản phẩm bảo hiểm của Đỉnh Thắng để giảm bớt áp lực tài chính.”

Lâm Tri Dịch gật đầu, “Rất tốt, ý kiến của người lớn tuổi thì thế nào?”

“Kết quả vượt cả mong đợi, tỷ lệ hài lòng đạt 96%. Bất cập lớn nhất hiện nay là các hoạt động cộng đồng chưa được triển khai. Chúng tôi sẽ tuyển dụng thêm nhân sự có kinh nghiệm, hoặc mời các tình nguyện viên đến cùng tham gia hoạt động. Giám đốc Lâm, anh có muốn ghé thăm nhà ăn của chúng tôi không?”

“Được.”

“Có cả đồ ăn Trung Quốc và đồ ăn phương Tây, bởi vì có một số người già ăn sáng vào rất sớm. Bữa tối chúng tôi phục vụ từ bốn giờ chiều. Ở đây cung cấp đủ loại cháo và dưa muối.”

Khi Lâm Tri Dịch ngửi thấy mùi đồ ăn, cậu lại cảm thấy đau đầu, nhưng trước mặt mọi người, cậu vẫn cố gắng không thể hiện ra ngoài, chỉ nói: “Những người lớn tuổi vẫn thích ăn đồ Trung Quốc hơn.”

“Vâng,” người phụ trách mỉm cười nói: “Nhân tiện, tôi xin giới thiệu với anh món ăn nổi tiếng nhất ở đây, chính là món dưa chua này. Anh đừng đánh giá nó bình thường, nhưng tối nào cũng không đủ để phục vụ.”

Lâm Tri Dịch khẽ cau mày, cảm thấy có gì đó rất quen thuộc.

“Mùi vị rất khác biệt so với các hàng quán bên ngoài. Đây là công thức độc quyền của một trong những đầu bếp trước đây của chúng tôi. Anh ấy đã nghỉ việc nửa năm trước vì không có ai chăm sóc cho con của anh. Tuy vậy, anh ấy vẫn rất hào phóng truyền cho những đầu bếp khác cách làm trước khi anh ấy rời đi. Bây giờ món dưa chua này đã trở thành món đặc trưng của chúng tôi ở đây. Giám đốc Lâm, anh có dùng bữa tối ở đây không? Vừa hay có thể nếm thử.”

Lâm Tri Dịch cũng không muốn làm mọi người mất hứng, chuồn đi không xong, vì vậy cậu phải ngồi xuống, những người xung quanh mang lên cho cậu một phần ăn. Lâm Tri Dịch cầm đũa lên, nếm thử món dưa chua được giới thiệu bởi người phụ trách đầu tiên.

Chua ngọt vừa miệng, vừa giòn lại có chút mềm, rất ngon miệng.

Lâm Tri Dịch sửng sốt, đã lâu lắm rồi cậu mới cảm thấy có một món nào đó ngon, thậm chí còn muốn ăn tiếp.

Đồ chua được làm từ dưa chuột, tuy là đồ chua đi kèm với cháo nhưng không quá mặn mà chỉ chua ngọt thanh mát, trông lành mạnh, khiến người ăn yên tâm.

Hơn nữa, tại sao hương vị này lại quen thuộc đến thế?

Lâm Tri Dịch hỏi, “Đầu bếp đó tên là gì?”

“Vâng?” Người phụ trách sửng sốt, vội vàng gọi người phụ trách chuyện ăn uống tới hỏi: “Đầu bếp đã làm dưa chua tên là gì?”

Người trong đội hậu cần trả lời: “Hình như là Chu Hoài Sinh.”

Đôi đũa trong tay Lâm Tri Dịch khẽ run lên, hô hấp trở nên gấp gáp.

“Anh ấy cũng còn trẻ, mới hai mươi bảy. Sau khi ly hôn thì sống một mình với đứa con một tuổi. Anh ấy làm việc ở đây thì không có ai chăm sóc cho con nhỏ nên anh ấy đã xin nghỉ việc.”

Người phụ trách đưa mắt ra hiệu với người trong khu hậu cần, “Anh nói mấy chuyện này trước mặt giám đốc Lâm làm gì?”

Lâm Tri Dịch ngây người nhìn chằm chằm vào thức ăn trên bàn.

Ly hôn?

Khi định thần lại, cậu đã ăn hết nửa bát cháo với dưa muối, lúc ra khỏi khu dưỡng lão, cậu nhờ những người bên công tác hậu cần tìm hiểu tin tức của Chu Hoài Sinh.

“Đây là thông tin anh ấy đã điền khi đến xin việc, bởi vì chúng tôi vẫn muốn tuyển dụng anh ấy lại, vì vậy vẫn còn lưu giữ thông tin của anh ấy.”

Lâm Tri Dịch nhìn thấy địa chỉ nhà, Nhà 208, Số 3-1, thôn Thạch Nam Tân, hẻm Thạch Phương, phố Bình An.

Một nơi cậu chưa bao giờ nghe nói đến.

Sau khi Lâm Tri Dịch ghi nhớ xong, cậu nói với nhân viên công tác hậu cần: “Cảm ơn, tôi chỉ tò mò về việc anh ấy đến từ đâu. Hình như tôi đã ăn dưa chua có mùi vị tương tự khi đi du lịch.”

Lúc rời khỏi khu dưỡng lão thì cũng đã đến giờ tan sở, cậu không về nhà mà để Tiểu Lục đưa cậu về công ty, cậu xuống gara dưới tầng hầm lấy xe, mở định vị trên điện thoại, nhập địa chỉ cậu vừa ghi nhớ vào.

Phố rất cũ, ngõ cũng cũ, chật hẹp đến mức ô tô của cậu hầu như không thể đi vào. May mắn thay, bên cạnh có một bãi đất trống đầy phế thải xây dựng, Lâm Tri Dịch cuối cùng cũng tìm được một chỗ để đậu, bên tay phải là số 3 -1, cửa đóng kín.

Lâm Tri Dịch yên lặng ngồi trong xe, để đầu óc mình trống rỗng, không muốn nghĩ tại sao mình lại đến đây.

Sau khoảng hai tiếng, cuối cùng cậu cũng nghe thấy âm thanh quen thuộc của một chiếc xe máy điện.

Chiếc xe máy điện với thùng giao thức ăn ở ghế sau chạy vào mở cửa, Lâm Tri Dịch nín thở, ma xui quỷ khiến mà bước ra khỏi xe, lặng lẽ đi theo.

Vừa bước tới cửa, cậu nghe thấy Chu Hoài Sinh nói chuyện.

“Ngày mai cha sẽ có lương, cha mua đồ chơi cho Quyển Quyển nhé?”

Giọng nói trẻ con của Quyển Quyển vang lên, “Hổng được.”

“Sao lại không được?”

“Phải mua quần áo cho cha.”

Chu Hoài Sinh sửng sốt một chút, cười nói: “Cha có quần áo rồi, cha không lạnh.”

“Cha lạnh.” Quyển Quyển nghiêm túc nói.

Lâm Tri Dịch nghe thấy có chút sững sờ, nhưng khi cậu lắng nghe, giọng nói của hai người đã xa dần, cậu theo bản năng đi theo thì đột nhiên có tiếng chó sủa phá vỡ sự im lặng.

Con chó trong sân nghe thấy tiếng bước chân của người lạ thì lập tức vọt đến, nhưng nó đã bị xích cách Lâm Tri Dịch ba bốn mét, Lâm Tri Dịch mất cảnh giác, bị doạ cho sợ hãi lùi lại, vấp phải ngưỡng cửa sắt, bị té phịch xuống đất.

“Ui…”

Chu Hoài Sinh vội vàng chạy tới, dưới ánh sáng của chiếc đèn đường lờ mờ ở ngã tư, anh nhìn thấy rõ khuôn mặt Lâm Tri Dịch, “Sao lại là cậu?”

Lâm Tri Dịch cảm thấy xấu hổ, trừng mắt nhìn Chu Hoài Sinh, định bỏ đi, nhưng khi cậu đứng dậy, cậu phát hiện ra mắt cá chân của mình bị bong gân.

Một tình huống thật khó xử.

“Cậu có bị đau không? Có phải bị bong gân rồi không?” Chu Hoài Sinh hỏi.

Lâm Tri Dịch trước nay chưa từng xấu hổ như vậy, cậu quay mặt đi, cứng ngắc nói: “Không đau, là do tôi đi nhầm chỗ.”

Sau khi nói xong, cậu định rời đi, nhưng Quyển Quyển đã nhẹ nhàng gọi một tiếng “Chú” trên lưng Chu Hoài Sinh.

Bước chân của Lâm Tri Dịch ngay lập tức dừng lại.

“Ở trên nhà có dầu Hoạt Lạc, tôi đưa Quyển Quyển lên trước rồi quay lại, cậu chờ tôi một chút.” Chu Hoài Sinh nói.

Lâm Tri Dịch chưa kịp ngăn anh lại, Chu Hoài Sinh đã chạy chầm chậm vào hành lang tối, chưa đầy một phút, anh lại chạy xuống, đi đến trước mặt Lâm Tri Dịch, hỏi cậu: “Cậu còn đi được không?”

Lâm Tri Dịch cảm thấy tâm tình rối bời, cứ ngây ra không có phản ứng gì.

Chu Hoài Sinh nói: “Vậy để tôi cõng cậu?”

Chương 06

Bình luận về bài viết này