Chương 049: Tôi đổi!

Editor: Gianghi.

Beta: Gianghi.

WordPress: https://banhbingo.wordpress.com/

Wattpad: https://www.wattpad.com/user/GiaNghi280

________

Bên trong, Thất thiếu đang chịu đau vì bị nhổ lông, Tiêu Tiễn chỉ còn biết cắn răng đứng yên tại chỗ, đối diện với Địa Tạng Vương, mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Tiêu Tiễn buồn chán, chỉ còn cách nhìn vào cái nồi kia, thuận miệng nói: “Trong nồi thịt này có một thứ bỏ quá nhiều, một thứ thì bỏ quá ít.”

“Ồ, nói thử xem!” Địa Tạng Vương híp mắt lại.

“Thứ bỏ ít là gừng, thêm hai lát nữa sẽ thơm hơn; thứ bỏ nhiều… vỏ anh túc chỉ cần một cái là đủ, ông bỏ đến ba cái, quá nhiều!” Tiêu Tiễn lại tự lẩm bẩm: “Không ngờ bây giờ vẫn có thể trồng anh túc? Không phải đã cấm từ lâu rồi sao?”

Địa Tạng Vương cười ha hả: “Ở cái chỗ này, không có gì là bị cấm cả. Đúng vậy, ta bỏ ba cái vỏ anh túc, nhưng ta đều nén ở đáy nồi, cậu cũng có thể ngửi ra được, mũi chó thật!”

Tiêu Tiễn vẫn giữ thái độ nghiêm túc bình luận: “Mùi thơm đặc trưng của nó không thể thay thế bằng gia vị khác, dù chỉ nửa cái cũng đủ rồi… ba cái thì hơi nhiều.”

“Người già, khẩu vị hơi nặng.”

“Thứ đó sẽ gây nghiện.”

“Nghiện mấy chục năm rồi, nên nửa cái thấy không đủ vị.”

“Nếu muốn thơm hơn, thêm một lá nguyệt quế sẽ hoàn hảo…”

“Ồ? Lần sau thử xem! Không ngờ cậu trẻ thế này mà cũng rành về ăn uống, không dễ chút nào. Hiếm khi gặp được người cùng sở thích.” Địa Tạng Vương mắt sáng lên, nhìn Tiêu Tiễn với ánh mắt rõ ràng khác hẳn lúc trước.

“Biết tại sao ta cho cậu vào không?” Ông ta hỏi.

Tiêu Tiễn đánh một đòn tâm lý: “Nhất định là có lý do.”

“Đúng vậy.” Địa Tạng Vương cười gian xảo: “Bởi vì ta thấy từ biểu cảm của cậu, cậu cũng muốn tìm câu trả lời từ ta, còn ta sẵn sàng cho cậu câu trả lời đó!”

“Vậy ông muốn tôi lấy thứ ‘quý giá nhất’ để đổi lấy gì?” Tiêu Tiễn nhếch môi, mang vẻ phóng khoáng không nói nên lời.

“Ta không hứng thú với sắc đẹp, khỏi cần dùng mỹ nhân kế với ta!” Địa Tạng Vương cười, nếp nhăn trên mặt như được khắc từ gỗ.

“Tôi không có lông vũ.”

“Nhưng cậu có thứ đáng giá hơn, chẳng hạn, lai lịch của cậu!” Địa Tạng Vương vuốt ve lưng con chó đất, cười một cách đáng sợ.

“Lai lịch của tôi là thứ quý giá nhất sao?” Tiêu Tiễn cười khổ, ngẩng lên hỏi: “Lai lịch của tôi có thể đổi được câu trả lời gì?”

“Mọi thứ về nhà họ Tiêu, ta sẽ nói hết cho cậu, không giữ lại điều gì. Trên thế giới này, không ai biết nhiều hơn ta.”

“Sao ông biết tôi sẽ quan tâm đến mọi thứ về nhà họ Tiêu?”

“Cậu tên là Tiêu Tiễn, cậu đến tìm Tiêu Kinh Niên, nhưng ở nhà họ Tiêu này không có tên cậu, không có thông tin về cậu. Thậm chí ngay cả ta cũng không có thông tin về cậu, ta quan tâm đến cậu, chẳng lẽ cậu không quan tâm đến mọi thứ về nhà họ Tiêu? Vậy tại sao cậu lại mạo hiểm lớn như vậy để tìm thông tin về Tiêu Kinh Niên?”

“Sao ông biết tôi tên là Tiêu Tiễn?”

Địa Tạng Vương lại cười, sau đó ông ta bắt chước giọng của Thất thiếu: “Tiêu Tiễn, xin lỗi…”

Tiêu Tiễn giật mình kinh hãi.

“Haha, từ lúc các cậu vào đây, mọi hành động, từng lời nói, ta đều biết. Nếu không sao ta có thể gọi là Địa Tạng Vương, có vô số tai mắt?”

Tiêu Tiễn cúi mắt, thầm nghĩ: “Lão già này quả nhiên tinh ranh, mưu mô, lão luyện trong nghề. Không thể phủ nhận, ông ta là một chuyên gia thu thập thông tin, một kẻ giang hồ lão luyện.”

Tiêu Tiễn cũng không hề ngu ngốc, y chắc chắn sẽ không dại dột lấy thân phận của mình ra đổi lấy những thứ không quan trọng. Ai mà biết được Tiêu Kinh Niên này có liên quan gì đến y không.

Đã qua một ngàn năm rồi, có khi cùng họ Tiêu chỉ là một sự trùng hợp.

Tiêu Tiễn đưa ra một cái tên trước: “Tiêu Tiện Hồng, tôi chỉ muốn biết thông tin liên quan đến người này, nếu ông nói trong nhà họ Tiêu không có người này, thật xin lỗi, tôi không hứng thú đổi với ông.”

Địa Tạng Vương đưa tay vỗ lưng con chó đất, ra lệnh cho nó bằng tiếng lạ, con chó ba chân đứng lên, hào hứng chạy đến giá sách không xa, gặm về một quyển sổ.

Quyển sổ bên ngoài thực sự có chữ “Tiêu”.

Địa Tạng Vương lật qua lật lại quyển sổ, sắc mặt thay đổi nhiều lần. Tiêu Tiễn tưởng rằng ông ta không tìm thấy, nhưng không ngờ Địa Tạng Vương lại nói với vẻ mặt không rõ ràng: “Cậu tìm người từ một ngàn năm trước làm gì? Ông ta là người đến bia mộ cũng hóa thành bụi rồi… tại sao cậu muốn tìm người này?”

Tiêu Tiễn đau buồn nói: “Thật sự là nhà họ Tiêu này sao?”

Địa Tạng Vương nhìn Tiêu Tiễn với ánh mắt phức tạp, đang chuẩn bị nói thì máy liên lạc của Tiêu Tiễn sáng lên, y bật thông báo, hiện lên khuôn mặt của White.

White phấn khởi, mặt đỏ bừng nói: “Mặc dù em chưa hoàn toàn phân tích được nguyên nhân bệnh của N2, nhưng anh đoán xem em phát hiện ra gì? Em phát hiện ra trong DNA của anh ta có một vài đoạn giống với DNA của anh, mặc dù tỷ lệ tương đồng này không cao, nhưng em chắc chắn anh với anh ta có một mối quan hệ huyết thống nào đó, tất nhiên sau bao nhiêu năm, bao nhiêu thế hệ, mối quan hệ này đã bị phai nhạt nhiều…”

Tiêu Tiễn không để cho White nói nữa, vội vàng trả lời: “Được rồi, vậy thì khi tôi quay về sẽ kể chi tiết cho em nghe!”

Sau đó y tắt máy liên lạc, kiên quyết nói với lão hồ ly Địa Tạng Vương: “Được, tôi đổi!”

Bình luận về bài viết này